Dưới chân núi, kiến trúc tan hoang, xác chết nằm la liệt khắp nơi. Tông chủ đã phái người đi tìm kiếm, nhưng tất cả đều xác nhận là không còn ai sống sót. Tin tức về việc không tìm thấy chưởng môn và các trưởng lão khiến tông chủ hơi yên tâm, bởi điều đó vẫn có thể ngụ ý họ vẫn còn sống.

Trên đỉnh núi, nơi bao phủ bởi những đám mây đen, cảnh vật hiện rõ vẻ u ám. Đông Lẫm đứng chắp tay, ánh mắt nhìn lên đỉnh núi, không bộc lộ tâm tư. Sơ Tranh vừa hạ cánh xuống đất liền cảm nhận được luồng yêu khí mạnh mẽ, khả năng cao là do vết thương ở vị trí rút kiếm đã khiến yêu khí thoát ra. Giờ đây, cô trở nên cực kỳ nhạy cảm với yêu khí.

Mọi người không tiến lên mà đứng dưới thảo luận, không khí ngột ngạt, căng thẳng. Sơ Tranh bắt đầu thông suốt tốc độ tình hình thông qua những câu chuyện mà họ trao đổi. Gần đây, họ nhận được thư từ môn phái này, nói về việc phong ấn yêu linh đã có dấu hiệu bị lỏng, và mong muốn họ đến bàn bạc để gia cố lại. Thực tế, việc phong ấn bị nới lỏng không phải là chuyện hiếm gặp, thường thì cứ một thời gian sẽ cần gia cố. Vì thế mà tông chủ không quá lo lắng cho đến khi phát hiện ra tình hình nghiêm trọng như vậy.

Tông chủ xuất hiện bên cạnh Đông Lẫm, khẳng định rằng thời gian không còn nhiều và họ cần phải kiềm chế những gì đang xảy ra. Đông Lẫm chỉ vào những thi thể xung quanh, đặt câu hỏi ai đã giết những người này. Yêu linh vẫn chưa ra khỏi phong ấn, nhưng có khả năng bọn họ đã bị giết bởi những kẻ bên ngoài, có thể vẫn đang ở quanh đây.

Tông chủ nói nhỏ với Đông Lẫm một vài câu trước khi bắt đầu lên đường bay về phía ngọn núi. Sơ Tranh nhanh chóng nhận ra ánh sáng lấp lánh trên đỉnh núi và một lớp ánh sáng từ trên cao bao bọc cả khu vực lại.

Trên chân núi, có một cái đài giống như Truyền Tống trận, nhưng trận pháp này đã bị phá hủy. Đông Lẫm nhíu mày, bảo Sơ Tranh lui lại một chút. Anh ta bước tới đài bị hủy hoại, trên tay bắt đầu kết ấn, lúc này hình ảnh của anh thật thu hút, đẹp đến ngỡ ngàng như một vị tiên trong tranh.

Tiếng cười hì hì vang lên, khiến Sơ Tranh cảm thấy bực bội. Một yêu linh lén lút xuất hiện, làm cho tình hình càng thêm rối rắm. Yêu linh này có vẻ rất lợi hại, điều này khiến Sơ Tranh nghi ngờ rằng có thể nó đã gây ra tình trạng hiện tại. Khi bị chất vấn, yêu linh phản đối việc bị nghi ngờ, khẳng định nó không làm ra chuyện này và chỉ muốn tìm một người cùng mình thực hiện những trò nghịch ngợm.

Sơ Tranh không rõ yêu linh nói thật hay giả, chỉ cảm thấy không nên tin tưởng vào nó. Yêu linh thề rằng nếu thật sự nó đã tạo ra tình hình hiện tại, thì nó sẽ không còn zưởng mạo như bây giờ. Hơn nữa, yêu linh có vẻ rất háo hức để tiết lộ bí mật, nhưng cuối cùng lại biến mất nhanh chóng, để lại Sơ Tranh một mình.

Sau khi Truyền Tống trận được sửa chữa xong, Đông Lẫm đứng nghiêm trang, làn áo trắng bay phần phật trước gió. Anh ta ra lệnh Sơ Tranh đến gần, và khi cô lại gần, hắn hỏi về cuộc trò chuyện trước đó kèm theo nghi ngại về khí tức yêu linh xuất hiện xung quanh cô. Sơ Tranh khẳng định không nói chuyện gì quan trọng, nhưng Đông Lẫm không dễ gì bị thuyết phục.

Khi họ đến một địa điểm mới, Sơ Tranh phát hiện ra mình đang ở trong một khu địa cung, với nền đất trải đá màu nâu xanh, không khí cổ xưa và bí ẩn vây quanh. Đông Lẫm không cho phép cô nhìn ngó lung tung mà ra lệnh phải theo kịp. Trong khi đó, từ góc tối, yêu linh lại lén lút theo dõi hai người.

Tóm tắt chương này:

Tình hình dưới chân núi thật nghiêm trọng với xác chết la liệt. Tông chủ và Đông Lẫm đang điều tra nguyên nhân cái chết của các trưởng lão. Sơ Tranh cảm nhận yêu khí mạnh mẽ, cho thấy có điều gì không ổn. Thông qua thảo luận, họ nhận ra phong ấn yêu linh có dấu hiệu bị lỏng. Đông Lẫm nghi ngờ kẻ thù đang ẩn nấp quanh đây. Một yêu linh xuất hiện, tuyên bố không liên quan đến vụ việc, nhưng Sơ Tranh không dễ tin tưởng. Sau khi sửa chữa Truyền Tống trận, họ tiếp tục vào một khu địa cung bí ẩn, trong khi một yêu linh vẫn âm thầm theo dõi.

Tóm tắt chương trước:

Mâu thuẫn giữa Yêu tộc và Nhân tộc bất ngừng, nhưng Đông Lẫm lại phải đối diện với sự thật rằng Sơ Tranh, đồ đệ của mình, là Yêu tộc. Họ cùng nhau khám phá vết thương của Sơ Tranh và sự tương tác giữa họ ngày càng sâu sắc. Khi hai người đến một sơn môn, họ phát hiện cảnh tượng thảm khốc với xác chết và máu tươi. Sơ Tranh cảm thấy hưng phấn trước tình huống nguy hiểm này, điều này khiến Đông Lẫm lo lắng và cùng lúc cũng bị lôi cuốn vào cuộc phiêu lưu mới.