Đông Lẫm nắm lấy tay Sơ Tranh và nói: "Ta sẽ phụ trách." Sơ Tranh rút tay lại, tỏ ra tiếc nuối: "Vậy bây giờ sư tôn là của ta sao?" Đông Lẫm chỉ có thể thở dài trả lời: "Phải."
Hắn không thể chạy trốn khỏi thực tại, mọi thứ đã xảy ra đều là như vậy. Hắn tự hỏi tại sao bản thân lại chọn cô trong hoàn cảnh ấy. Hắn đã từng mất đi ý thức, nhưng chưa bao giờ tình huống lại như vậy. Có lẽ, đây là do số phận sắp đặt.
Bỗng nhiên, hình ảnh của Sơ Tranh phản chiếu trong mắt Đông Lẫm, cơ thể mềm mại của cô dán sát vào hắn. Đông Lẫm cảm thấy ngượng ngùng và không thể nói thêm gì trong khoảnh khắc đó.
Khi được hỏi về việc hắn có thật sự không nhớ gì, Đông Lẫm khẳng định: "Không nhớ rõ, ta không lừa nàng." Nhưng trong thâm tâm, hắn biết có điều gì đó không đúng. Sơ Tranh bỗng nhiên cảm thấy tức giận khi hắn không có chứng cứ để biện minh cho bản thân.
"Hắn chỉ đơn giản không biết làm thế nào để đối mặt với nàng," hắn đã thừa nhận. Dù đã đến một mức độ thẳng thắn, nhưng Đông Lẫm lại không muốn xa lánh Sơ Tranh. Họ đã có những trải nghiệm gần gũi, và vì thế, Đông Lẫm cảm thấy ngượng ngùng khi ở bên cô.
Khi trời mưa liên tục trong hai ngày, cả hai đều ở lại khách điếm cho đến khi thời tiết tốt hơn. Một ngày nọ, khi Sơ Tranh bước xuống lầu, cô gặp một cô gái mà cô đã giúp hai hôm trước. Cô gái tỏ ra nhu nhược và cảm ơn Sơ Tranh nhưng không được sự đáp lại.
Sơ Tranh không có ý định giúp đỡ cô ta thêm nữa và cảm thấy bực bội khi cô gái này không chịu hiểu rằng việc lặp lại yêu cầu quá đáng có thể khiến cô ta gặp rắc rối. Đông Lẫm đã xuống lầu và sự xuất hiện của hắn khiến cô gái đó chú ý, tiếp thêm lòng ngưỡng mộ.
Khi Sơ Tranh từ chối lời cầu xin của cô gái, nàng ta lộ vẻ cầu khẩn. Đông Lẫm thấy rằng Sơ Tranh có vẻ không vui và nhanh chóng khuyên cô đi. Hai người rời đi trong khi cô gái đó vẫn cứ lẽo đẽo theo sau, nhưng rõ ràng Sơ Tranh đã quyết định không để tâm đến cô ta nữa.
Đông Lẫm và Sơ Tranh trải qua những khoảnh khắc gần gũi trong thời tiết xấu. Đông Lẫm bày tỏ sự quan tâm và trách nhiệm với Sơ Tranh, nhưng cũng cảm thấy ngượng ngùng trước tình cảm của mình. Khi một cô gái mà Sơ Tranh từng giúp đến cầu xin thêm sự giúp đỡ, Sơ Tranh từ chối và cảm thấy bực bội. Đông Lẫm nhận thấy sự không vui của Sơ Tranh và khuyên cô rời đi, thể hiện sự quan tâm và bảo vệ đối với nàng.
Sơ Tranh và Đông Lẫm trải qua một đêm đặc biệt, nhưng Đông Lẫm không nhớ gì về sự kiện xảy ra. Sự căng thẳng giữa hai người gia tăng khi Sơ Tranh cố gắng khơi gợi lại những ký ức đã mất của hắn. Trong khi đó, Sơ Tranh sử dụng pháp thuật để thể hiện sức mạnh của mình, gây ảnh hưởng đến những người xung quanh. Mối quan hệ giữa họ trở nên phức tạp hơn khi Sơ Tranh quyết tâm giúp Đông Lẫm nhớ lại mọi chuyện.
tình cảmsố phậnngượng ngùngkhách điếmGiúp đỡkhách điếmGiúp đỡsố phận