Sơ Tranh lật mở một tin chia sẻ trên điện thoại, khác xa với phong cách của ông trong vòng bạn bè, tin này liên quan đến một cuốn sách. Điều đáng nói là cuốn sách này khiến cô cảm thấy quen thuộc. Khi xem xét kỹ hơn, Sơ Tranh nhận ra đó là một bài phỏng vấn với tác giả – người mà nguyên chủ ghét nhất. Trong số các ứng dụng trên điện thoại của nguyên chủ, có ba phần mềm đọc sách. Khi tâm trạng không vui, cô ấy thường mắng chửi tác giả này, thậm chí lên án cả bản thân tác giả, như một anti-fan số một. Không ít người đã nhận ra ID của cô ấy và thường xuyên chỉ trích.
Tên tác giả đó là An Tịch. Sơ Tranh vừa thấy tên lại nhớ tới câu của Vương bát đản về thẻ người tốt. Cô nhanh chóng chụp màn hình và gửi cho ông chủ quán bar, hỏi xem liệu có phải An Tịch mà ông nhờ cô mang đồ không. Ông chủ thừa nhận và bày tỏ sự ngạc nhiên. Sơ Tranh tắt khung chat và bắt đầu cảm thấy bối rối về việc làm thế nào để lấy thẻ người tốt này. Cô không thể trực tiếp nói chuyện với người từng bị chửi rủa.
Tiếp đó, Sơ Tranh tìm hiểu về An Tịch. Kể từ khi ra mắt tác phẩm đầu tiên năm mười tám tuổi, hắn đã liên tục được chào đón với nhiều thể loại khác nhau. Tuy vậy, cuộc sống của An Tịch không dễ dàng do xuất thân không tốt. Hắn là con của một người phụ nữ từng là tiểu tam, vì vậy người bạn học đã khiến hắn bị cô lập, bắt nạt trong thời gian học. Từ đó, hắn xa lánh mọi người, chỉ chăm chú vào việc viết lách. Sau khi tốt nghiệp đại học và nổi tiếng, hắn vẫn không dám để ai chụp ảnh mình, vì sợ bị nhận ra là con riêng.
Vào thời gian An Tịch học đại học, mẹ hắn trở thành vợ bé của một người khác mà hắn không hề hay biết. Mãi đến khi tốt nghiệp về nhà, hắn mới biết tin mẹ đã bỏ đi với một người khác. Giờ đây, An Tịch trở nên bí bách khi bị đám người đến hỏi về mẹ hắn. Hắn gặp khó khăn trong việc sáng tác, không thể vượt qua được áp lực.
Sơ Tranh thở dài, tự hỏi vì sao nguyên chủ lại ghen ghét một người mà cô không thấy tội lỗi. Cô tiếp tục tìm kiếm thông tin về An Tịch trên máy tính của nguyên chủ, nhưng không tìm thấy bất kỳ bức ảnh nào của hắn. An Tịch không tham gia bất kỳ sự kiện công khai nào, chỉ để biên tập viên đại diện cho mình. Mọi người thậm chí còn nghi ngờ giới tính của hắn do phong cách viết đa dạng đến mức khó xác định.
Sáng hôm sau, Sơ Tranh nhìn thấy An Tịch ở quán bar. Hắn đã uống rất nhiều và ngồi nói chuyện với ông chủ quán. Khi cô định đi qua, Vu Hàm lại nói một câu bên tai. Sơ Tranh nhìn sang chỗ Hải ca, người đang vẫy chén rượu về phía mình. Cô cảm thấy bối rối và không muốn đi theo con đường tồi tệ này, nhưng vẫn phải cầm chai rượu tiến lại gần.
Hải ca trêu chọc cô về chai rượu đắt tiền. Cô đáp với giọng điệu không hài lòng, khẳng định rằng nếu hắn muốn trả thù cho đàn em thì hãy ra ngoài đánh nhau một trận. Hải ca chỉ cười lớn và nói rằng hắn không bao giờ đánh phụ nữ, khiến cô cảm thấy khó chịu. Sự chú ý của Sơ Tranh sau đó bị cuốn hút bởi một âm thanh ồn ào phát ra từ phía khác nơi quán bar. Khi nhìn qua, cô nhận ra An Tịch đã xuất hiện ở đó, giữa vòng vây người xem. Cô quyết định tiến lại, đẩy đám đông để xem chuyện gì đang xảy ra.
Sơ Tranh phát hiện một tin liên quan đến An Tịch, tác giả mà nguyên chủ từng ghét. Khi tìm hiểu về cuộc sống của An Tịch, cô nhận ra hắn chịu nhiều áp lực và mặc cảm vì quá khứ gia đình. Hôm sau, cô gặp An Tịch tại quán bar trong tình huống không thoải mái, khi xung quanh hắn có đám đông vây quanh. Sự tò mò khiến Sơ Tranh tiến lại gần để tìm hiểu thêm về con người này.
Sơ Tranh đến tiểu khu Dương Quang để giao đồ nhưng gặp phải nhóm người hung hăng. Khi một người phụ nữ trong nhóm chất vấn và đe dọa, tình hình trở nên căng thẳng. Sau khi nhóm người xâm nhập vào nhà, Sơ Tranh gọi cảnh sát để can thiệp. Cảnh sát xác nhận họ đã vào mà không có sự cho phép. Sau đó, Sơ Tranh liên lạc với nam sinh An Tịch, giao đồ cho cậu trước khi rời đi. Cuối cùng, cô nhận được lời mời kết bạn từ ông chủ quán bar và bất ngờ với những tin nhắn hài hước từ ông.