Cô gái nhìn hung thần ác sát, người ngoài nhìn vào còn tưởng rằng cô đang bắt nạt trẻ con. An Tịch cảm thấy cô gái này khá quen, hình như đã gặp ở đâu rồi.
À... Đúng rồi, chính là người trước đó đưa đồ cho hắn. An Tịch nhìn vào trong tiểu khu một chút, nhấc chân đi qua phía đứa trẻ nhỏ đang khóc rống bên kia.
Đứa trẻ nhỏ đang gào khóc, đột nhiên trước mặt xuất hiện một cây kẹo que, tiếng khóc của đứa trẻ ngừng lại, nó hít mũi một cái, rồi theo dõi cánh tay cầm kẹo que.
"Ăn không?" Nam sinh đeo khẩu trang, chỉ lộ ra đôi mắt, thanh âm hơi thấp nhưng hết sức êm tai. Đứa trẻ nhỏ chun chun cái mũi hồng hồng, gật đầu.
"Không được khóc." Đứa trẻ nhỏ tiếp tục gật đầu: "Dạ..." An Tịch đưa kẹo que cho đứa trẻ, nó lập tức cười lên, giọng nói hơi nghẹn ngào cảm ơn: "Cảm ơn anh trai." An Tịch giơ tay sờ đầu đứa trẻ, hắn ngửa đầu nhìn cô gái đứng bên cạnh.
Cô gái với phong cách phách lối, tóc nhuộm màu, thần sắc lạnh như băng, trông giống như một đại tỷ xã hội đen. An Tịch suy nghĩ một chút, lấy từ trong túi ra một cây kẹo que khác đưa tới. Đột nhiên, cô gái phản ứng: "Tôi không..."
"Sơ Tranh, thẻ người tốt chủ động lấy lòng cô, cô không ăn thì tôi chịu!" Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh chỉ kịp nói hai chữ "tôi không", rồi cuối cùng cũng nhận lấy cây kẹo que. An Tịch ôm đứa trẻ lên: "Cô biết nó?" Đương nhiên, nó chính là đứa trẻ hắn ôm.
"Không biết, chỉ thấy nó đứng một mình." Vốn định làm người tốt, ai ngờ thằng nhóc này thấy cô lại khóc, dung mạo của cô thật đáng sợ sao? Tức giận! Siêu tức giận!
"Chắc là tự chạy đến đây." An Tịch nói chậm rãi: "Tôi biết nó, tôi đưa nó về." Đứa bé này ở cùng tầng với hắn, bình thường ra vào từng nhìn thấy.
"Ồ."
"Chuyện lúc trước, cảm ơn." Ngày đó gặp tình huống như vậy, tâm tình An Tịch rất không tốt, có lẽ lúc đó hắn cũng không cho cô sắc mặt tốt.
"Ồ." Sơ Tranh đáp. Bầu không khí trở nên có chút xấu hổ.
An Tịch: "Vậy tôi đưa nó về trước." Sơ Tranh gật đầu, nhìn theo An Tịch ôm đứa trẻ rời đi.
An Tịch đi về cửa tiểu khu, nhớ đến một nhóm người vẫn đứng dưới lầu, lại dừng lại. Hắn ôm đứa trẻ đi đến phòng bảo vệ, nhờ bảo vệ gọi điện thoại cho cha mẹ đứa bé đến đón về.
Sơ Tranh tranh thủ thời gian đọc lại toàn bộ sách của An Tịch. An Tịch viết rất nhiều đề tài, nhưng phong cách không thay đổi quá nhiều, chỉ nhìn sơ qua là nhận ra đây là phong cách của hắn.
"Tối nay có liên hoan, Tiểu Trì, mau thu dọn đi, tan việc nào."
"..."
Không đi. "Không đi" của Sơ Tranh sau khi rời khỏi quán bar, nhìn thấy An Tịch đứng bên ngoài, lời vừa nuốt xuống.
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng, ống tay áo hơi kéo lên, lộ ra đồng hồ trên cổ tay, đứng dưới ánh đèn đường vàng ấm áp, bao phủ hắn trong vầng sáng mông lung. An Tịch vẫn đeo khẩu trang, ánh mắt có chút mệt mỏi, dường như không có tinh thần.
Ông chủ quán bar đứng cạnh: "Không phải những người kia vẫn quấy rầy cháu chứ? Chú từng nói với cháu rồi, chuyển đi nơi khác đi." An Tịch: "Cháu về..."
"Đừng đừng đừng!" Ông chủ quán bar vội giữ hắn lại: "Nếu không phải thấy cháu giống con trai chú, chú tính sao cũng không nguyện ý quản cháu." An Tịch: "..."
Ông chủ quán bar thấy mọi người ra về, mau chóng kéo An Tịch lên xe. Bây giờ đã hơi trễ, nên địa điểm liên hoan là một quán ăn. Mọi người không phải là người có tiền, chỗ này ngược lại thoải mái hơn. Khi ngồi xuống, Vu Hàm và Sơ Tranh ngồi cạnh nhau, ông chủ và An Tịch ngồi cách họ hai người.
"Ông chủ, anh ấy là ai vậy?" Một nữ nhân viên đi đến hỏi.
"Bạn bè." Ông chủ quán bar đáp: "Dẫn cậu ấy ra ngoài hít thở không khí, đừng để ý đến cậu ấy, các cô cứ ăn đi."
Nữ nhân viên: "..."
"Cảm giác chắc là rất đẹp trai..."
"Sao anh ấy không tháo khẩu trang xuống nhỉ?"
"Mặc dù đeo khẩu trang, nhưng nhìn từ đôi mắt, tôi cảm nhận được, anh ấy tuyệt đối rất đẹp trai."
"Cô giỏi thật đấy, có tài nhìn người."
"Đó là trực giác của phụ nữ!"
"Ông chủ mà có bạn bè trẻ đẹp như thế này à, không phải là con riêng chứ?"
"A..."
Mọi người nhỏ giọng thảo luận, ông chủ quán bar thấy vẻ mặt của họ, cảm thấy chắc không phải thảo luận chuyện gì tốt.
"Ăn cơm thì ăn cơm đi, tập hợp lại cứ thì thầm gì với nhau vậy? Nói ra mọi người nghe thử nào!"
Nhân viên: "..."
"Ông chủ, anh ấy đeo khẩu trang mãi như vậy, không ăn gì sao?"
Ông chủ nhìn sang, An Tịch ngồi yên ở vị trí của mình, nhìn chằm chằm vào bát đũa trước mặt, không biết đang suy nghĩ gì.
Ông chủ quán bar dùng cùi chỏ đụng vào hắn: "Cháu có ăn không?"
An Tịch nhìn đồ ăn trước mặt, nhíu mày, cảm thấy buồn nôn, hắn lắc đầu: "Ăn không vào."
Ông chủ quán bar: "Nhìn cháu gầy rộc như vậy, kén ăn cái gì, nếu không ăn để cháu chết đói, chú còn phải bỏ tiền làm quan tài cho cháu."
An Tịch: "..."
Sau khi An Tịch kiên quyết từ chối, ông chủ quán bar cũng không hỏi lại nữa.
"Uống chút nước đi."
An Tịch lần này không từ chối, kéo khẩu trang xuống. Gương mặt thanh tú sạch sẽ lộ ra trước tầm mắt mọi người.
Vừa rồi những người thảo luận sôi nổi giờ bỗng nhiên im lặng, đôi mắt họ nhìn chằm chằm vào An Tịch.
Quá đẹp trai!
Minh tinh sao?
Ông chủ quen biết ở đâu thế!!
Cũng có nhân viên nhận ra, đây chính là người đã đánh người ở quán bar lúc trước...
An Tịch uống hai ngụm, rất nhanh đeo lại khẩu trang.
"Nhìn cái gì? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?" Ông chủ quán bar nói với mọi người: "Nhìn ông chủ của các cô đi, cũng rất đẹp trai đấy!"
"Ông chủ, ông làm sao có thể so với tiểu thịt tươi chứ." Nhân viên không sợ chết nào đó thì thầm.
Đáng tiếc không ai nói chuyện, nên lời này nghe rất rõ ràng.
Ông chủ, tự nhận là một người đàn ông trung niên rất đẹp trai, hết sức tức giận: "Được lắm, dám nói ông chủ của cô như thế à!"
"Ông chủ, tôi sai rồi! Ngài đẹp trai nhất, ngài đẹp trai vô địch thiên hạ, đừng trừ tiền lương của tôi!"
Trên bàn náo nhiệt một trận.
"Ông chủ, anh ấy có bạn gái chưa?"
Sơ Tranh nghe thấy câu hỏi này, liếc nhìn qua bên kia, vểnh tai nghe lén.
"Chắc là chưa có..." Ông chủ quán bar không chắc chắn lắm, nhưng nghĩ đến trạng thái ít ra ngoài của hắn, có lẽ không có bạn gái.
"Bạn trai thì sao?"
Ông chủ quán bar ngạc nhiên.
Mặc dù đã trung niên, nhưng làm trong quán bar cũng tương đối hiểu biết, nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Không có đâu, các cô đừng nói lung tung."
"Vậy có thể xin phương thức liên lạc không?"
"Cô hỏi tôi làm gì, hỏi cậu ấy đi."
An Tịch mặc dù nhìn bên ngoài không có gì, nhưng cảm giác lại không dễ gần, mọi người thật sự không dám.
Nhanh ghê, chuẩn bị trải qua hai cái Tết với mọi người rồi (☆▽☆). Cứ cảm thấy không lâu lắm mà quả thực thời gian trôi qua siêu nhanh (ʘᗩʘ’).
Câu chuyện xoay quanh An Tịch và Sơ Tranh khi họ tình cờ gặp nhau trong một khu dân cư. An Tịch giúp một đứa trẻ đang khóc bằng cách đưa nó cây kẹo que. Sơ Tranh, với phong cách ấn tượng, ban đầu từ chối giúp nhưng cuối cùng cũng nhận lấy kẹo. Sau đó, An Tịch đưa đứa trẻ về và cảm ơn Sơ Tranh, tạo nên một không khí có phần ngại ngùng. Tại một quán bar, An Tịch thu hút sự chú ý với vẻ đẹp thu hút, làm dấy lên nhiều câu hỏi về cuộc sống cá nhân của mình từ nhân viên quán bar.