Tả Cửu nhìn quanh như một tên trộm, nhanh chóng tiến vào góc khuất.
"Cô tìm tôi có việc gì!" Tả Cửu tức giận nói: "Tôi không phải người làm cho cô, sao cô không thể buông tha cho tôi?"
Lần trước, hắn bị Sơ Tranh ép buộc, nếu không phải hiện tại đội đặc nhiệm đang thiếu người, có lẽ hắn đã bị xử lý từ lâu. Giờ cô ta lại dám đến tìm hắn! Cô ta chính là tội phạm đang bị truy nã!
"Khâu Khải ở đâu?"
"Tôi làm sao biết được!" Tả Cửu không vui trả lời. "Tôi không cùng hành động với hắn."
"Tôi muốn biết vị trí của hắn."
"Được rồi..." Tả Cửu giơ tay đầu hàng, cắn răng nói: "Tôi đi hỏi."
Nếu không phải hắn không thể đánh lại cô, thì ai thèm nghe lời cô chứ!
Sơ Tranh hài lòng thu hồi vũ khí, vắt lên vai và hất cằm lên: "Đi nhanh về nhanh."
Tả Cửu cảm thấy bực bội.
---
Gần đây, Hạ Tiến lo âu đến mức tóc rụng không ít, đường chân tóc cũng ngày càng lùi ra sau.
"Nhiều ngày như vậy rồi, ngay cả việc Thanh Đại dùng cách gì để khống chế bọn họ mà các cậu cũng không biết, các cậu đang làm cái gì thế hả!!"
Đám người bên dưới đều cúi đầu, không dám nhìn Hạ Tiến. Sau khi phát giận, ông ta cho họ ra ngoài.
Cốc cốc cốc ——
"Còn chuyện gì..." Chữ "nữa" kẹt lại ở cổ họng Hạ Tiến, ánh mắt ông ta nheo lại khi nhìn người ở cửa.
Người này sao lại dám xuất hiện ở cửa phòng làm việc của ông ta, còn dám gõ cửa?
Sơ Tranh túm một người vào trong, rất lễ phép chào hỏi: "Hạ tiên sinh."
Hạ Tiến: "..."
Mặt mũi Khâu Khải bầm dập, nhìn rất thảm hại. Hạ Tiến lập tức đứng dậy, sờ tới vũ khí trên bàn, cảnh giác nhìn Sơ Tranh.
"Cô vào bằng cách nào!"
Sơ Tranh quay đầu nhìn về phía cửa, thành thật trả lời: "Đi tới."
Hạ Tiến: "..."
Bên ngoài đều là người của ông ta, cô vào như thế nào!!
Ánh mắt Hạ Tiến quét đến cái bàn bên cạnh, bất động thanh sắc di chuyển qua...
Sơ Tranh như biết suy nghĩ của Hạ Tiến, nhắc nhở: "Hạ tiên sinh không cần gọi người, kêu họ cũng không đánh thắng được tôi, tặng mạng người không có ý nghĩa gì." Sẽ rất phiền phức.
Hạ Tiến: "..."
Sơ Tranh điềm nhiên đẩy Khâu Khải vào bên trong, ngồi xuống một chỗ, không nói gì, chỉ chăm chú nhìn Khâu Khải.
Thân thể Khâu Khải run rẩy, Hạ Tiến lơ đãng không hiểu Sơ Tranh đang tính toán điều gì.
Khâu Khải tránh ánh mắt: "Hạ... Hạ tiên sinh."
Hạ Tiến: "??"
Khâu Khải liếc nhìn về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh bắt chéo chân, một tay chống cằm, ngữ điệu lạnh lùng: "Nhìn tôi làm gì, còn muốn tôi giúp nói cho anh?"
Khâu Khải: "..."
Khâu Khải nào dám để Sơ Tranh nói giúp hắn ta.
"Hạ tiên sinh, tôi có chuyện muốn nói thật với ngài."
Hạ Tiến: "..."
---
Khâu Khải và Lâu Hành cùng vào tổ đặc nhiệm một thời gian.
Mặc kệ là huấn luyện hay nhiệm vụ, Khâu Khải tự tin hoàn thành không kém gì Lâu Hành. Nhưng vị trí lãnh đạo trong tổ đặc nhiệm cuối cùng lại thuộc về Lâu Hành.
Hắn cho rằng Lâu Hành dùng thủ đoạn không công bằng để tranh giành, mặc dù bề ngoài không hề xa cách nhưng trong lòng mê ghen tị.
Vì vậy, Khâu Khải thuật lại mọi chuyện mình làm, một năm một mười, không dám nhìn Hạ Tiến.
Mày Hạ Tiến nhíu lại: "Ý của cậu là, Lâu Hành cấu kết với tên trộm, cậu đang vu oan cho hắn?"
Khâu Khải cứng ngắc gật đầu.
Hạ Tiến: "..."
Bốp!
"Đồ ăn cây táo rào cây sung!" Hạ Tiến đập bàn, Khâu Khải giật mình.
Hạ Tiến hỏi tiếp: "Bản đồ ở đâu?"
Khâu Khải: "..."
Sơ Tranh đáp thay hắn: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc là ở chỗ ông chủ Giả."
Ông chủ Giả...
Khó trách ông ta tìm được nơi đó.
Hạ Tiến chỉ vào Khâu Khải, có vẻ tức giận mà không nói gì.
Trong lòng Sơ Tranh nghi ngờ, theo lời của thẻ người tốt, hắn hẳn biết rõ vị trí nguồn năng lượng tinh, có thể tự do ra vào. Tại sao trước đây lại nói hắn cấu kết với tên trộm mà Hạ Tiến lại dễ dàng tin như vậy?
Có quỷ!
Khâu Khải bên cạnh không dám nói gì, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Hạ Tiến trấn tĩnh lại: "Cô dẫn cậu ta tới, là vì chuyện này?"
"Tôi cần Hạ tiên sinh khôi phục sự trong sạch cho Lâu Hành."
Hạ Tiến nhíu mày.
"Mặc dù đây vốn là chuyện ông phải làm, nhưng vì tôi... Vì Lâu Hành, nên tôi có thể trao đổi, tôi có thể trả Đá Vũ Trụ lại cho ông."
"Đá Vũ Trụ?" Hạ Tiến rất lạ với từ này.
Sơ Tranh giải thích: "Nguồn năng lượng tinh mà các ông nói."
Đá Vũ Trụ...
Tại sao lại gọi là Đá Vũ Trụ?
Nghi vấn của Hạ Tiến không ai giải đáp được, chỉ có thể ngăn chặn trước.
"Chuyện này là thật?"
Sơ Tranh: "Còn có điều kiện." Làm gì có chuyện nhẹ nhàng như vậy!
Hạ Tiến: "..."
Biết ngay không có chuyện dễ dàng như vậy.
Điều kiện thứ hai của Sơ Tranh là cần Hạ Tiến mau chóng áp chuyện của Thanh Đại xuống.
"Không biết Thanh Đại dùng cách gì để điều khiển dân chúng bình thường, những người này vẫn còn sống, chúng tôi ở đây rất bị động."
Thanh Đại chính là lợi dụng nhược điểm này của họ, không một chút kiêng kỵ, khiến những người bình thường trở thành công cụ.
"Tôi có thể giúp ông giải quyết chuyện này."
Hạ Tiến: "..."
Hạ Tiến do dự giữa việc đồng ý với Sơ Tranh và làm liều, cuối cùng cảm thấy cô ta dám một mình đến đây, chắc chắn có ưu thế để tự tin như vậy.
Trong tay cô còn có nguồn năng lượng tinh, nếu ông ta thật sự đánh nhau, cuối cùng tổn thất có thể chính là ông ta.
Vì thế, Hạ Tiến đồng ý với điều kiện của Sơ Tranh.
---
Một phía khác.
Thanh Đại muốn biến tất cả mọi người ở thành phố dưới đất thành con rối của mình để cướp Đá Vũ Trụ.
Mọi chuyện lúc đầu tiến triển thuận lợi.
Thanh Đại tưởng tượng rằng không lâu nữa, thành phố dưới đất này sẽ chỉ còn lại con rối nghe theo lệnh của ả.
Nhưng, không ngờ chỉ sau vài ngày đã xảy ra vấn đề.
Những con rối đó đột nhiên không còn bị khống chế nữa... Không, phải nói là không nghe theo chỉ huy của ả.
Thanh Đại chạy tới một nơi cao nhìn xuống.
Toàn bộ người vốn nên nghe lệnh của ả, giờ có một nửa không nghe theo chỉ huy, đang trực diện công kích nhau.
Thanh Đại nắm chặt lan can, gân xanh nổi lên.
Có thể khiến những người này không theo khống chế chỉ có Sơ Tranh, là cô... Nghĩ tới đây, lòng Thanh Đại lại kích động.
Nếu bắt được cô, sẽ lấy được Đá Vũ Trụ.
Nhưng cô ở đâu?
Thanh Đại nhìn xung quanh, không thấy Sơ Tranh.
Sơ Tranh đứng trên hành lang, bên cạnh là Hạ Tiến.
Hạ Tiến có vẻ sắc mặt quái lạ, trong mắt ông ta lại ẩn chứa vài phần nghi ngờ.
Ông ta không nhịn được lên tiếng: "Cô có thể giết chết cô ta, sao không tự mình động thủ?"
Sơ Tranh nghiêm mặt: "Chị em tương tàn không tốt." Nếu tự mình có thể giải quyết, thì còn cần đến ông sao?
Hạ Tiến: "..."
Khi cô nói lời này, có nghĩ lại xem mình đang làm gì không?
Hạ Tiến trầm mặt: "Hi vọng cô đừng nuốt lời." Bây giờ ông ta không có cách nào, chỉ có thể đánh cược một lần, lỡ như thật sự lấy được nguồn năng lượng tinh thì sao?
Sơ Tranh không lên tiếng.
Hạ Tiến phất tay áo rời đi, đi sắp xếp chuyện kế tiếp.
Tả Cửu bị đe dọa bởi Sơ Tranh, người đang tìm Khâu Khải. Hạ Tiến lo lắng về sự bất ổn trong đội ngũ của mình, trong khi Khâu Khải không dám đối diện với sự thật. Sơ Tranh đề nghị hợp tác để làm trong sạch cho Lâu Hành, kèm theo điều kiện về Đá Vũ Trụ. Thanh Đại cũng đang âm thầm hoạt động, tìm cách điều khiển người dân để chiếm giữ Đá Vũ Trụ, nhưng bất ngờ xảy ra khiến kế hoạch của ả gặp trắc trở.
Sơ Tranh và những người liên quan đối mặt với sự truy nã khắp thành phố. Thanh Đại tấn công khu phong tỏa nhằm giải cứu Sơ Tranh, dẫn đến cuộc chiến hỗn loạn. Hạ Tiến, chịu trách nhiệm cho thành phố dưới đất, phải đối phó với áp lực lớn trong lúc tìm cách bảo vệ cư dân. Ông chủ Giả liên quan đến việc trộm bản đồ và tìm cách thương lượng với Sơ Tranh để duy trì cơ hội sống sót. Cuộc hội thoại giữa Sơ Tranh, Lâu Hành và ông chủ Giả tiết lộ những mưu đồ và sự nghi ngờ giữa các bên trong thời điểm khủng hoảng này.