Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên

Sơ Tranh tỉnh lại trong cơn mưa lạnh lẽo, bên tai vang lên tiếng sấm. Khi mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm dưới một mái nhà dột, ánh chớp xé toạc màn đêm phía trên. Gió lạnh lùa vào khiến cô cảm thấy tứ chi buốt giá. Dưới thân, cô nằm trên một chiếc chiếu rơm, quần áo rách nát, bẩn thỉu. Nhìn vào trang phục của mình, Sơ Tranh tự hỏi mình đã đi nhầm vào đâu, hình tượng này thật quái lạ.

Khi ý thức được không gian xung quanh, Sơ Tranh nhận ra mình đang ở một ngôi miếu hoang, nơi mà bên cạnh mình có nhiều người ăn xin khác, mùi ẩm ướt và hôi thối hòa quyện lại. Chỗ tránh mưa đều đã có người chiếm giữ, bất chấp cơn mưa và sấm sét, họ ngủ say như những cái xác không hồn.

Thấy hai đứa trẻ không ngủ, chị lớn ôm em nhỏ, Sơ Tranh cảm thấy lòng mình chùng xuống. Cô cần tìm một nơi an toàn để thu nhận ký ức của nguyên chủ. Thực sự thì việc biến thành một kẻ ăn xin nhỏ xíu khiến đầu óc cô choáng váng. Ngôi miếu hoang không đủ chỗ trống, Sơ Tranh quyết định trèo lên một đài đá trong góc để tránh mưa.

Nguyên chủ có họ Quý. Gia đình Quý từng là dòng dõi quý tộc của triều đại Hạ, nhưng gần đây bị tịch thu tài sản. Người sống sót duy nhất chính là nàng - tiểu thư Quý gia. Nàng không biết tại sao mình lại ra khỏi ngục, nhưng khi tỉnh dậy, nàng đã ở nơi xa cách kinh thành hàng nghìn dặm. Mọi người trong gia đình Quý đều đã bị xử án tử. Thủ phạm gây ra tất cả là vị hôn phu của nàng - Chúc Đông Phong.

Hôn ước giữa Chúc Đông Phong và nguyên chủ đã được định từ khi họ còn nhỏ, nhưng gia tộc Chúc không bằng gia tộc Quý. Chúc Đông Phong lớn hơn nguyên chủ bảy tuổi, lúc này nàng mới chỉ mười hai còn hắn đã mười chín. Hắn thường xuyên lui tới phủ Quý, lợi dụng mối quan hệ đó để âm thầm hãm hại gia đình nàng.

Khi nguyên chủ bị giam giữ, nàng vẫn không tin rằng Chúc Đông Phong lại có thể làm ra những chuyện như vậy. Sau khi nàng sống sót một cách khó hiểu, không còn tiền bạc và với tư cách là con gái quý tộc nhưng không biết gì, nàng chỉ còn cách trở thành một kẻ ăn xin. Năm năm sau, nguyên chủ trở về kinh đô, ngay khi gặp Chúc Đông Phong đang cưới công chúa, nàng không thể báo thù mà lại bị hắn phát hiện và bắt giữ.

Chúc Đông Phong kinh ngạc khi thấy nàng vẫn sống sót. Giờ đây, hắn không còn giấu diếm tham vọng của mình, và coi nàng không phải là vị hôn thê mà như một người hầu. Gia tộc Chúc vẫn âm thầm muốn tiêu diệt gia tộc Quý.

Khi nguyên chủ bị bắt lại, thay vì tự tay giết nàng, Chúc Đông Phong đã cắt đứt lưỡi nàng và đưa nàng đến thanh lâu. Nguyên chủ không thể nói nhưng vẫn có vẻ đẹp. Không thể chịu đựng được sự nhục nhã đó, nàng đã chọn cái chết.

Thời gian hiện tại còn sớm, nguyên chủ vừa ra khỏi ngục, vừa nghe tin gia đình Quý bị xử án, tâm trạng cực kỳ sa sút. Cô tự hỏi liệu mình đã sống sót ra sao. Sơ Tranh cảm thấy có lẽ gia tộc Quý đã dùng một cách nào đó để bảo vệ nàng. Cô thở dài, cảm thấy hơi đói và lạnh, thời tiết hiện tại là cuối thu, mưa và gió lạnh lẽo.

Cô tìm thấy một chiếc áo choàng trong không gian và mặc nó vào, ngồi xuống, sắp xếp lại ký ức của nguyên chủ. Khi tiếng sấm giảm bớt và cơn mưa nhẹ lại, bầu trời lờ mờ lúc sáng sớm không có ánh nắng.

Sơ Tranh rời khỏi chỗ trú mưa, quan sát hai đứa trẻ, một đứa đã ngủ trong khi đứa lớn thì mắt không rời khỏi cô. Khi cô đi ngang qua, đứa trẻ lấy tay kéo khăn trùm đầu lên, phát hiện đồ vật mềm mại, nhìn ra ngoài miếu với ánh mắt tò mò.

Cô rời khỏi miếu hoang, không xa lắm là tới huyện thành. Vừa vào thành, cô mua cho mình hai bộ quần áo mới và thuê một phòng để tắm rửa, mọi thứ đã được sắp xếp ổn thỏa. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cô nhìn vào gương thấy mình chỉ mới mười hai tuổi, dung mạo vẫn còn tinh khôi đáng yêu.

Nguyên chủ rất thông minh, biết cách ngụy trang để che giấu vẻ ngoài của mình. Giờ cô chỉ cần tìm một giấc ngủ ngon. Quá mệt mỏi, Sơ Tranh nhanh chóng trở về khách điếm, ngủ một giấc cho đến khi trời tối.

Khi cô thức dậy, mặc áo khoác xuống dưới ăn cơm, khách điếm nằm ở khu vực nhộn nhịp. Sơ Tranh chọn một góc yên tĩnh và khi nhân viên phục vụ đến hỏi cô muốn ăn gì, cô nói: "Đem mọi món ăn đặc sản ra đây."

Nhân viên phục vụ không nghi ngờ gì về khả năng thanh toán của cô, lập tức chạy đi báo đồ ăn. Chưa lâu sau, món ăn đã được mang lên và đều rất ngon. Sự hài lòng lan tỏa trong cô, tâm trạng dần dần tốt lên.

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh tỉnh dậy trong một ngôi miếu hoang, nhận ra mình đã trở thành nguyên chủ tiểu thư Quý gia, người sống sót sau thảm họa gia đình. Cô quyết định tìm hiểu và phục hồi ký ức trong hoàn cảnh khó khăn, từ màng sống ăn xin đến việc quay trở về thành phố để cải thiện cuộc sống. Dù vẫn mang trong mình nỗi buồn và sự mất mát, Sơ Tranh tìm mọi cách để thích nghi với cuộc sống mới và không quên nỗ lực giấu kín danh tính của mình.

Tóm tắt chương trước:

Trong bối cảnh một tàu vũ trụ, Sơ Tranh và Lâu Hành tiến hành một cuộc đối thoại đầy căng thẳng về tình cảm và sự tự do. Lâu Hành không đồng ý với cách Sơ Tranh giam lỏng mình, nhưng cả hai dần tiến đến việc hiểu nhau hơn qua những bữa ăn và giao tiếp. Trong khi Lâu Hành cảm thấy nghi ngờ về những món ăn của Sơ Tranh, sự tương tác giữa họ dần trở nên thân mật hơn. Cuối cùng, Lâu Hành nhận ra rằng bên cạnh Sơ Tranh cũng không phải là một điều tồi tệ.