Ân Thận, một thái giám, đang trên đường đuổi bắt, đi cùng với một nhóm người đến gõ cửa. Mọi người tỏ ra bất ngờ trước hành động gõ cửa của hắn, nhưng không ai dám chất vấn. Cửa phòng mở ra, Cẩm Chi, một cô gái bên trong, giật mình khi thấy họ, tưởng rằng bọn họ đến kiểm tra nhà. Thực tế, có công chúa Thường Hoan ở đó.

Ân Thận đứng ngay phía sau, không lên tiếng. Một thái giám từ nhóm hỏi: "Xin hỏi công chúa điện hạ có ở đây không?" Cẩm Chi quay lại nhìn Ân Thận và gật đầu cẩn thận.

Thái giám tiếp tục: "Có thể nhờ cô nương thông báo với công chúa điện hạ một tiếng không? Các nô tài đến đón công chúa về." Cẩm Chi hơi ngạc nhiên, cảm thấy công chúa Thường Hoan có vẻ thân thiết với mình, điều mà cô không thể lý giải.

Cẩm Chi tiến vào để gọi công chúa Thường Hoan ra. Khi nghe Ân Thận tự mình đến đón, công chúa liền sửa sang lại váy, tạm biệt Sơ Tranh với vẻ mặt uất ức. "Vậy ta về trước đây," nàng nói.

Sơ Tranh, người trước đó không tỏ ra quá quan tâm đến sự xuất hiện của công chúa, giờ đây đề nghị: "Ta đưa ngươi ra ngoài." Điều này khiến công chúa vui mừng.

Ân Thận đứng bên ngoài, ánh mắt dừng lại ở một bông hoa lẻ loi trong khu vườn, nơi ánh xanh của cây cỏ bao quanh. Khi nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay lại. Công chúa Thường Hoan và Sơ Tranh bước ra, dáng vẻ của công chúa ngọt ngào, giống như một cô gái nhỏ yếu đuối. Trong khi đó, Sơ Tranh thì lạnh lùng, mang một khí chất khác.

Khi công chúa thấy Ân Thận, cô liền nhăn mặt: "Âm hồn bất tán." Ân Thận trấn an: "Công chúa yên tâm, sau khi hồi cung, ngài sẽ không gặp ta nữa," và ánh mắt hắn liếc qua Sơ Tranh.

Công chúa Thường Hoan tức giận, phồng má lên và đẩy thái giám ra đường. Ân Thận gật đầu với Sơ Tranh, rồi dẫn theo nhóm người rời đi. Trở về, công chúa Thường Hoan lập tức núp trong chăn, không vui vì sự có mặt của Ân Thận. Hắn cũng không ngần ngại, kéo chăn ra, nhìn xuống nàng.

"Công chúa rất thích vị cô nương kia sao?" hắn hỏi.

"Có liên quan gì đến ngươi." Công chúa đối đáp.

"Ồ." Ân Thận châm chọc. "Nếu công chúa thích cô nương đó, ta sẽ khai thác cho công chúa quyền đi tìm nàng. Nếu công chúa không muốn như vậy, thì quên đi." Hắn xoay người định đi.

Công chúa Thường Hoan kéo áo choàng hắn lại: "Ngươi nói lời giữ lời?"

Hắn đáp: "Có điều kiện." Công chúa tức tối, nhưng muốn lắng nghe.

Ân Thận nói tiếp: "Công chúa phải hoàn thành cầu phúc mỗi ngày và phải có ta đi cùng khi tới chỗ cô nương đó."

Công chúa nheo mắt: "Vì sao chứ?"

"Vì nàng đã từng cứu công chúa. Công chúa hiểu không? Bảo vệ ngài là trách nhiệm của ta. Nếu có chuyện gì xảy ra, ta không thể báo cáo với bệ hạ."

Công chúa không dám phản bác, nhưng trong lòng không phục. Không có lý do gì khiến nàng phải quyết định theo sự sắp đặt này, tự tạo cho mình một sự phản kháng. Ân Thận yêu cầu có lý do và nàng cảm thấy khó chịu.

"Ngươi đồng ý không?" Ân Thận hỏi.

Công chúa lạnh lùng cúi đầu, đứng dậy và đi về chỗ cầu phúc. Ân Thận cảm thấy hài lòng, ánh cười thường trực trên môi khiến cả nhóm xung quanh kỳ lạ nhìn chàng.

Ngày thứ hai, công chúa Thường Hoan không kiềm chế được sự không hài lòng khi thấy Ân Thận đi cùng. "Hắn khăng khăng muốn đi theo," nàng nói với Sơ Tranh. "Huynh ấy có bệnh sao?"

Ân Thận, với bộ mặt nghiêm túc, cảm ơn Cẩm Chi một cách lễ phép, khiến công chúa đưa mắt nghi ngờ về hắn.

"Có thể bỏ hắn đi không?" nàng hỏi.

"Hắn là thẻ người tốt của ta, ta không thể vứt bỏ hắn," Sơ Tranh đáp lại.

Công chúa vì thế không còn ý định phản kháng.

Người khác lo lắng cho công chúa Thường Hoan, nhưng dường như không ai dám can thiệp trực tiếp vào mối quan hệ giữa họ. Ngày hôm sau, Ân Thận hỏi Sơ Tranh về loại trà mà họ đang uống.

"Ngươi thích sao?" Sơ Tranh hỏi lại.

Ân Thận không ngần ngại: "Tươi mát ngọt ngào, lâu lắm rồi mới uống được loại trà ngon thế này."

Sơ Tranh quay lại bảo Cẩm Chi: "Tặng hết chỗ trà còn lại cho Thiên Tuế đại nhân." Giọng nói rất nghiêm túc, nhưng mọi người xung quanh đều ngạc nhiên không biết phải nói gì về hành động này.

Tóm tắt chương này:

Ân Thận, thái giám của công chúa Thường Hoan, cùng nhóm người đến gõ cửa để đón công chúa. Cẩm Chi, một cô gái lạ mặt, đã thông báo cho công chúa ra ngoài. Công chúa tỏ ra không vui khi thấy Ân Thận nhưng cũng phải chấp nhận sự bảo vệ của hắn. Sau một số tương tác căng thẳng, Ân Thận yêu cầu công chúa phải cầu phúc hàng ngày và dẫn cô đi gặp Cẩm Chi, điều khiến Thường Hoan khó chịu. Trong khi đó, Ân Thận lại bày tỏ sự yêu thích với trà ngon mà họ đang uống, khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên.

Tóm tắt chương trước:

Ân Thận nhận được thông tin về cô nương xây kim thân cho chùa Thanh Tuyền và tỏ ra hài lòng. Tuy trong cung có nhiều người cạnh tranh, nhưng Ân Thận đã vượt qua để trở thành tâm phúc bên cạnh Hoàng đế. Công chúa Thường Hoan, trái ngược với những người khác, mạnh miệng chỉ trích Ân Thận, dẫn đến một mâu thuẫn căng thẳng. Trong khi đó, Sơ Tranh cố gắng thu thập thông tin về Ân Thận, cảm thấy lo lắng về cách xử lý tình huống.