Giọng điệu của thiếu niên rất mập mờ, âm cuối như câu dẫn người ta. Sơ Tranh liếc hắn, lãnh đạm hỏi: "Anh còn muốn mua gì không?"
Lục Nhiên im lặng. Họ trở lại biệt thự, Lục Nhiên buông những đồ vật loạn thất bát tao xuống. Hắn nhìn về phía Sơ Tranh, rồi trực tiếp tiến đến, ôm lấy cô, đè cô xuống ghế sofa.
Ghế sofa mềm mại, khiến cả hai như lọt thỏm vào đó. Lục Nhiên chống tay, rũ mắt nhìn cô. Đôi mắt của thiếu niên cực kỳ thanh triệt, ánh sáng lưu chuyển thu hút người khác. Sơ Tranh trầm mặc nhìn hắn, không biết hắn định làm gì.
Thiếu niên cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô. Nụ hôn đầu tiên như mưa phùn kéo dài, vừa mềm mại vừa dễ chịu. Nhưng dần dần, nụ hôn trở nên nóng bỏng. Hắn khẽ nhắm mắt, hàng mi dài lướt nhẹ qua làn da cô, mang đến cảm giác ngứa ngáy nhẹ.
Sơ Tranh ngửa đầu, lộ ra đường cong cổ trắng ngần. Ngón tay Lục Nhiên lướt qua cổ cô, rồi trượt xuống bờ vai, chầm chậm kéo lên vạt áo. Đầu ngón tay nóng rực chạm vào làn da cô, hắn nhẹ nhàng nắm lấy eo thon gọn, nhiệt độ trong lòng bàn tay không ngừng lan tỏa, khiến cô cảm thấy nóng rực.
Ngón tay hắn dời xuống, vạt áo dần dần bị đẩy lên, lộ ra bụng dưới và vòng eo thanh mảnh của cô. Trong không khí tràn ngập mùi mập mờ.
Nụ hôn của Lục Nhiên dịch chuyển, Sơ Tranh thở phào: "Lục, Lục Nhiên?"
"Ừ?" Thanh âm của hắn trầm thấp và khàn khàn.
"Anh rất nóng." Cô nói thêm.
Lục Nhiên cười nhẹ, môi hắn hôn lên cổ cô, rồi dần dần chuyển đến bên tai, nhẹ nhàng cắn: "Vậy em giúp tôi hạ nhiệt một chút được không? Em là tốt nhất không phải sao? Giúp tôi một chút đi..."
Khi hắn nói, vẫn không ngừng hôn cô. Sơ Tranh chỉ cảm thấy toàn thân như nhũn ra.
"Được." Hô hấp của cô có chút không đều, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: "Nhưng trước tiên anh phải dừng lại đã."
"Tại sao?" Đầu ngón tay hắn thăm dò vào những nơi nhạy cảm của cô.
Cảm xúc trong giọng nói của hắn đầy gợi cảm và dụ hoặc. Sơ Tranh nắm tay hắn, kéo quần áo khỏi tay hắn.
Thiếu niên tỏ vẻ nghi hoặc.
Một giây sau, vị trí của hai người liền đảo ngược, Sơ Tranh ngồi lên người hắn, bàn tay chống lên ngực hắn, ngăn không cho hắn đứng dậy.
Lục Nhiên muốn nói gì đó nhưng bị cô chặn lại. Hắn muốn phản kháng nhưng tất cả đều bị cô ép trở lại.
Trong lòng Lục Nhiên cảm thấy ngột ngạt, nhưng không còn thời gian nghĩ về điều đó.
Tiếng chuông cửa gấp rút vang lên, làm gián đoạn động tác của họ trên ghế sofa. Sơ Tranh ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính.
Tiếng chuông vẫn tiếp tục vang lên khiến cô không khỏi tức giận. Sơ Tranh quay lại, nhanh chóng chỉnh sửa quần áo cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên nén tiếng cười, tiếng chuông cửa làm hắn tỉnh táo hơn nhưng cuối cùng cũng không lên tiếng, không ngăn cô đi mở cửa. Khi Sơ Tranh rời khỏi ghế sofa, Lục Nhiên đột nhiên ôm mặt, tự hỏi sao mình lại chủ động như vậy?
Khi Sơ Tranh trở về, Lục Nhiên đã chỉnh sửa lại quần áo, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa. Hắn bình tĩnh hỏi: "Ai vậy?"
"Phương Dư."
Khi Sơ Tranh ngồi xuống, Lục Nhiên đứng dậy: "Tôi hơi buồn ngủ, đi ngủ trước đây." Hắn vội vã rời khỏi chỗ đó.
Sơ Tranh không hiểu, không tiếp tục sao? Hai ngày sau đó, Lục Nhiên vẫn tránh mặt cô.
Mộ Kiệt luôn khuyên Sơ Tranh quay lại căn cứ, nhưng cô không muốn. Nghĩ đến việc phải đến đó đã cảm thấy phiền phức.
Điều mà Sơ Tranh đã quyết định thường sẽ không thay đổi, Mộ Kiệt cũng không thể thuyết phục cô. May mắn là đã có liên lạc với căn cứ, họ sẽ phái máy bay trực thăng đến. Nhưng Sơ Tranh vẫn không đồng ý, Mộ Kiệt ngày nào cũng quanh quẩn thuyết phục cô.
Hôm nay, vừa sáng sớm, Sơ Tranh đã nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài. Cô xuống lầu, thấy Lục Nhiên đứng dựa vào cửa, nhìn ra ngoài.
Khi Sơ Tranh đi qua, Lục Nhiên tránh ra, đứng cách xa cô một chút. Nghe tiếng ồn bên ngoài, cô hỏi: "Cái gì mà ồn ào thế?"
"Bộ trưởng Phùng ôm một số vật tư và vũ khí của căn cứ chạy mất rồi." Lục Nhiên trả lời với chút vui sướng.
Vật tư trong căn cứ là lương thực của mọi người. Giờ không còn vật tư, họ sẽ sống thế nào? Bộ trưởng Phùng này cũng có chút gan dạ. Nếu bị bắt, không biết có bị đánh chết không.
"Vậy thì bắt lại thôi." Sơ Tranh nói.
Lục Nhiên cười: "Tối qua đã chạy mất rồi, giờ đi đâu mà bắt?"
Mọi chuyện trở nên ồn ào hơn khi bộ trưởng Phùng phản bội, những người đứng đầu căn cứ đều bị chất vấn bởi những người sống sót.
...
Trong khi Bộ trưởng Phùng còn đang thong dong trên xe thì mấy người phụ nữ bất ngờ tấn công.
"A —— "
...
Khi Sơ Tranh mở cửa giữa đêm, cô thiếu chút nữa là chửi thề. Người gõ cửa là Dịch Tiếu cùng Bảo ca và Hạ Thành, ba người lén lén lút lút như đang làm chuyện xấu.
"Cô Sơ Tranh, chúng tôi phát hiện điều gì đó và không biết hỏi ai, nên tới tìm cô." Dịch Tiếu giải thích.
Sơ Tranh nhìn họ, tự hỏi chuyện gì lại khiến họ thần sắc nghiêm trọng như vậy.
Bảo ca thấy không khí căng thẳng, buộc lòng phải lên tiếng: "Cô Sơ Tranh, hai ngày trước chúng tôi nhận nhiệm vụ của căn cứ, phát hiện zombie có chút bất thường."
Sơ Tranh lạnh lùng đáp: "Zombie ngày nào mà không bất thường?"
"..." Thế này thì làm sao mà hàn huyên được nữa!
Trong một không gian mật ngọt tại biệt thự, Sơ Tranh và Lục Nhiên trải qua những phút giây gần gũi với nụ hôn đầy mãnh liệt. Tuy nhiên, những khoảnh khắc này bị gián đoạn bởi tiếng chuông cửa và sự xuất hiện của Phương Dư, khiến Lục Nhiên bất mãn và tránh mặt Sơ Tranh. Sau khi một bộ trưởng phản bội, căng thẳng trong căn cứ gia tăng, Sơ Tranh gặp Dịch Tiếu cùng nhóm bạn, họ bàn về sự bất thường của zombie, tạo ra bầu không khí nghi ngại và khó xử.
Trong bối cảnh của một thế giới bị thảm họa, Sơ Tranh chăm sóc Lục Nhiên và xây dựng mối quan hệ đặc biệt với hắn. Khi mà căn cứ đang thiếu nước và tin tức về số lượng zombie giảm đi lan truyền, cặp đôi này đối mặt với những thử thách và mâu thuẫn nội tâm. Tình cảm giữa họ dần sâu sắc hơn, khi Lục Nhiên băn khoăn về vai trò của mình còn Sơ Tranh quyết tâm đứng bên cạnh hỗ trợ hắn. Những tình huống trong chợ đêm cũng làm nổi bật sự khác biệt giữa họ và người khác trong xã hội hỗn loạn này.