Gian phòng của Ân Thận được bài trí khá đơn giản và màu sắc cũng rất trầm. Ân Thận gỡ áo choàng xuống, để sang một bên và tiến đến bàn rót nước cho Sơ Tranh. Sau khi quan sát gian phòng, Sơ Tranh nhận chén nước từ tay Ân Thận và hỏi: "Ngươi đưa ta đến nơi này, không có phiền phức gì chứ?"
Ân Thận khẳng định: "Không có."
Cô ngước mắt lên, nghi ngờ: "Chắc chắn như vậy?" Thái độ của người như thế không giống với những kẻ hắc hóa mà cô từng gặp.
Ân Thận cười nhẹ: "Trong cung đều là người của ta, ngươi ở đâu, ta quyết định."
Sơ Tranh cảm thấy lời này hơi kỳ lạ, cô nhìn hắn với vẻ nghi ngờ nhưng không phát hiện điều gì khác thường. Ân Thận cân nhắc rồi hỏi: "Chuyện của Quý gia, ngươi có thể nói với ta một chút. Có lẽ ta có thể giúp họ lật lại bản án."
Hắn đã điều tra chuyện năm xưa, nhưng vì đã lâu, nên bằng chứng cũng không nhiều. Sơ Tranh thoáng ngờ vực: "Tại sao phải giúp Quý gia?"
Điều này không nằm trong nhiệm vụ của cô. "Ta không làm!" Cô thầm nghĩ.
Ân Thận có chút ngạc nhiên: "Ngươi không muốn sao?" Cô trở về kinh đô không phải để làm việc đó sao?
Sơ Tranh hờ hững: "Không nghĩ tới." Cô không hề nghĩ đến việc lật lại bản án của Quý gia.
Nhớ đến nhiệm vụ của mình, cô xác định rằng không có bất kỳ mục nào liên quan đến việc giúp Quý gia, nên cũng không muốn tốn sức. Khi cô nói không muốn, Ân Thận không hỏi thêm.
Hắn giới thiệu một cách ngắn gọn về tình hình trong cung, bao gồm nơi hắn ở và những cung điện gần đó. Sau khi căn phòng bên cạnh đã được thu dọn, Ân Thận dẫn cô đến đó.
Dù gọi là thư phòng nhưng không gian ở đây không nhỏ. Hiện tại giá sách đã bị dời đi, bố trí thành một gian phòng bình thường. "Nếu cần gì thì cứ nói với người phía dưới, họ sẽ chuẩn bị cho ngươi."
"Ừ."
Sau đó, Ân Thận sai người mua thêm đồ cho cô, làm cho gian phòng vốn đã trống trải trở nên đầy đặn. Hắn có việc phải đi, để Sơ Tranh nghỉ ngơi trong phòng một lát rồi mở cửa bước ra.
Ngoài cửa, những người đứng đó thấy cô ra, lập tức hành lễ, dáng vẻ phục tùng, không dám nhìn thẳng. Khi Sơ Tranh đi ra ngoài, vừa đến cửa đã bị chặn lại, thái độ cung kính nhắc nhở: "Cô nương, xin ngài tạm thời không nên rời khỏi nơi này."
Sơ Tranh im lặng, nhận ra rằng trong cung không thể tùy ý đi lại. Cô trở về phòng, chỉ nằm một lúc. Những người bên ngoài quan sát, rồi truyền tin về cho Ân Thận.
Ân Thận cảm thấy tâm trạng khá tốt, trên mặt mang nét ấm áp, nhưng khi hắn như thế, người bên cạnh lại càng lo lắng.
Đêm đầu tiên Sơ Tranh ở trong cung thật sự không yên ổn, bên ngoài ồn ào khiến cô khó ngủ. Ngày hôm sau, vừa ra khỏi cửa đã thấy tất cả cung nữ và thái giám đều rụt đầu lại, vẻ mặt sợ hãi.
Cô nhanh chóng nhận ra điều gì khiến họ hoảng sợ — Ân Thận đang nổi giận. Đêm qua có thích khách đột nhập, dù không gây thương tích nhưng đã làm ồn ào một trận.
Khi Sơ Tranh đi tới cửa, chân cô va phải một chiếc ly sứ vỡ. Mảnh vỡ rơi xuống đất, phát ra âm thanh chói tai. "Nuôi các ngươi làm gì? Người đã chạy đến trước mặt mà các ngươi cũng không phát hiện ra!" Ân Thận quát lên.
Trong phòng không ai dám trả lời. "Hôm nay nhất định phải bắt được người, nếu không tự đi lĩnh phạt! Còn quỳ làm gì? Chờ ta đi bắt sao?"
Cuối cùng có người hốt hoảng tiến ra, thấy Sơ Tranh thì hơi sững sờ nhưng nhanh chóng cúi đầu rời đi. Sơ Tranh nhìn vào trong thấy khá nhiều mảnh sứ vỡ, bừa bộn khắp nơi. Ân Thận ngồi ở vị trí chủ tọa, vẻ mặt trầm tư, đầu ngón tay dính máu đang nhỏ từng giọt xuống những mảnh sứ trắng.
Hắn bỗng nhận ra có người đứng ngoài, ánh mắt tối tăm nhìn về phía Sơ Tranh, tạo cảm giác đáng sợ. Sau một giây, hắn thu tay lại, giọng nói đã trở lại bình tĩnh: "Sơ Tranh cô nương dậy rồi?"
Sơ Tranh tiến vào bên trong: "Tay ngươi bị thương rồi?"
"Không sao." Ân Thận đứng dậy theo phép lịch sự, đề nghị: "Chúng ta cùng dùng điểm tâm nhé?"
Sơ Tranh tỏ vẻ quan tâm: "Để ta xem tay ngươi một chút."
Ân Thận do dự, nhưng cuối cùng cũng đưa cánh tay ra, để cô kiểm tra. Đầu ngón tay hắn dính máu, lập tức cô cảm nhận hơi ấm từ lòng bàn tay hắn. Từ lòng bàn tay, cảm giác lan tỏa ra khắp người cô.
Trong tình huống này, sự gần gũi bất ngờ khiến Ân Thận trở nên căng thẳng, nhưng hắn vẫn giữ nét điềm tĩnh. Cảm giác từ tay hắn, bất kể dính máu hay không, vẫn không thể phủ nhận vẻ đẹp đáng lưu luyến.
Ân Thận và Sơ Tranh trò chuyện trong một căn phòng giản dị trong cung. Ân Thận muốn giúp Quý gia nhưng Sơ Tranh từ chối, khiến hắn ngạc nhiên. Sớm hôm sau, Ân Thận nổi giận vì có thích khách đột nhập, gây hoảng loạn trong cung. Khi Sơ Tranh vào phòng, cô phát hiện Ân Thận bị thương ở tay. Mặc dù lo lắng, cô vẫn thể hiện sự quan tâm đối với hắn. Sự gần gũi giữa họ tạo ra bầu không khí căng thẳng nhưng cũng đầy hấp dẫn.
Hứa Kiêu Vi tự trúng độc châm, nhưng không nguy hiểm. Tuy nhiên, mối thù với Sơ Tranh vẫn còn đó. Khi Hứa Kiêu Vi chuẩn bị vạch trần Sơ Tranh, cấm quân bất ngờ bao vây Sơ phủ. Sơ Tranh từ chối đi cùng họ nhưng khi Ân Thận xuất hiện, tình hình thay đổi. Ân Thận bảo Sơ Tranh đi theo mình để tránh rắc rối hơn. Cuối cùng, Sơ Tranh đồng ý và được dẫn vào cung, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy bất an về ý định của Ân Thận.
cung điệnQuý giahắc hóathích kháchđiểm tâmcung điệnthích khách