"Nàng chuẩn bị bao lâu rồi?" Ân Thận hỏi, giọng điệu rầu rĩ.
"Cái gì?" Sơ Tranh ngước lên nhìn.
"Nhốt ta ở đây," Ân Thận nói tiếp.
Sơ Tranh suy nghĩ một chút trước khi trả lời: "Từ lúc chàng giam lỏng ta."
Ân Thận im lặng, cúi đầu viết chữ. Sơ Tranh quan sát, những chữ viết trên giấy hiện lên rõ nét, giống như chính con người hắn.
Sau khi viết xong, Ân Thận hỏi: "Y phục lúc trước ta mặc, nàng đưa đi đâu rồi?"
"Để làm gì?" Sơ Tranh hỏi lại.
"Bên trong có tín vật, nếu không người khác sẽ không tin."
Chiếc áo mà Ân Thận mặc lúc trước đã bị Sơ Tranh lấy đi. Cô suy nghĩ chốc lát, rồi đi lấy một cái hộp, bên trong có vài món đồ nhỏ, từ phát quan đến đai lưng, đều được cất giữ cẩn thận.
Ân Thận tìm được vật mình cần, đặt vào trong thư và đưa cho Sơ Tranh. Cô không kiểm tra, mà chỉ gọi Cẩm Chi vào.
Ân Thận gửi tin tức ra ngoài, và không lâu sau, mọi thứ bên ngoài bỗng nhiên trở nên yên ả. Tình hình triều đình không rõ thế nào, nhưng bề ngoài nhìn qua thì vẻ yên ắng, không có thêm rắc rối nào phát sinh.
Mỗi ngày Ân Thận đều viết chữ, đọc sách và thi thoảng xử lý một vài thư từ gửi tới. Trước kia, hắn muốn giam Sơ Tranh lại vì hắn cảm thấy nàng thuộc về hắn, từ thân đến tâm, mãi mãi là của hắn. Nhưng không ngờ, Sơ Tranh cũng có cùng mục đích ấy với hắn. Thật không thể tưởng tượng rằng động thái của mình lại trở thành tù nhân của cô.
Hắn thích cô...
Ân Thận thở dài, đặt bút xuống và đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài qua lan can sắt. Nơi đây có ánh nắng rực rỡ, ánh sáng rất tốt, cho thấy chủ nhân của nó đã thật sự cân nhắc kỹ lưỡng khi chọn phòng này.
"Nàng có muốn ra ngoài thông khí không?" Đột nhiên Sơ Tranh xuất hiện bên cửa sổ.
Khuôn mặt nàng như toả sáng, vẻ đẹp kiều diễm khiến Ân Thận ngẩn ngơ. Tim hắn đập nhanh hơn, không giấu nổi sự yêu thích.
"Nàng sẽ để ta ra ngoài sao?"
"Đương nhiên, ta sẽ thỏa mãn mọi yêu cầu của chàng." Sơ Tranh trả lời, vẻ mặt tự tin.
Ân Thận nhướng mày: "Yêu cầu gì cũng sẽ thỏa mãn?"
Sơ Tranh gật đầu, nhưng lòng lại có chút lo lắng về những điều hắn có thể yêu cầu. Hắn bắt đầu đưa ra một loạt yêu cầu, khiến Sơ Tranh cảm thấy khá bất ngờ và cũng không kém phần tức giận.
"Được, chàng chờ đấy." Cô kiềm chế sự bực bội, quyết định thực hiện những gì hắn mong muốn.
Hai canh giờ sau, Sơ Tranh trở về, trong tay mang theo những món đồ mua về và đặt chúng xuống trước mặt Ân Thận.
"Ăn đi!" Cô nói, âm thanh mạnh mẽ.
Ân Thận nhìn thấy đồ ăn đầy trước mặt, không khỏi chớp mắt: "Tiểu Sơ, nàng rất dữ."
"Mau ăn đi!" Sơ Tranh gắt.
"Tiểu Sơ, đút cho ta."
"Không có tay sao?"
Ân Thận giả bộ rút tay vào trong tay áo: "Không có tay."
Sơ Tranh bất lực trước sự giả vờ của hắn.
Sau đó, Sơ Tranh rời đi, để Ân Thận một mình nhìn vào gương. Hắn điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt, nhận ra mình thật sự đẹp trai và có sức hút.
Hắn thở dài và quay trở lại bàn, mở thức ăn ra, chọn một miếng cho vào miệng. Vị ngọt khiến hắn cảm thấy ấm áp, ngon như chính Sơ Tranh vậy.
Nhưng khi nhìn lại, Ân Thận phát hiện lớp giấy gói bên ngoài không phải bình thường, mà là khế đất của một cửa hàng, nơi Sơ Tranh mua đồ ăn cho hắn. Điều này khiến hắn cảm thấy tâm trạng vừa phức tạp vừa thú vị.
Sơ Tranh có vẻ đã giận, vì tối hôm đó nàng cũng không xuất hiện. Ân Thận hỏi Cẩm Chi về nàng, nhưng không ai biết nàng đi đâu.
"Nàng cho ngươi bao nhiêu tiền?" Ân Thận hỏi.
Cẩm Chi trả lời: "Tiểu thư nói, bất kể ngài ra giá bao nhiêu, nàng cũng sẽ tăng gấp ba, để ngài không phải phí sức vì chuyện này."
Ân Thận không biết nên phản ứng thế nào trước sự bộc trực ấy. Hắn mỉm cười, trong lòng cảm thấy vừa ưu sầu vừa hài hước.
Ân Thận và Sơ Tranh có những cuộc trò chuyện căng thẳng trong bối cảnh giam lỏng. Ân Thận tìm kiếm tín vật trong y phục đã mất, trong khi Sơ Tranh thể hiện sự tự tin trong việc đáp ứng yêu cầu của hắn. Sau khi trở về với đồ ăn, Sơ Tranh và Ân Thận có những màn tương tác đầy hài hước và phức tạp, cho thấy mối quan hệ giữa họ không chỉ đơn thuần là sự giam cầm mà còn là tình cảm sâu sắc. Ân Thận cảm nhận được sự thu hút từ Sơ Tranh, điều này làm dấy lên những cảm xúc mà hắn không thể phủ nhận.
Ân Thận quyết định không ăn uống gì để thu hút sự chú ý của Sơ Tranh. Sau khi nghe tin hắn bỏ đói bản thân, Sơ Tranh không thể ngồi yên và đến thăm hắn, nơi mà hắn đang ngồi buồn bã. Dù Ân Thận thể hiện sự yếu đuối, Sơ Tranh vẫn giữ thái độ lạnh nhạt. Cẩm Chi xuất hiện, giúp đỡ Ân Thận bằng cách đút cho hắn ăn. Khi những người bên ngoài tìm kiếm, Sơ Tranh khéo léo che giấu sự hiện diện của Ân Thận. Sự mệt mỏi và sự khao khát cuộc sống yên bình của Ân Thận được thể hiện rõ ràng qua sự chăm sóc của Sơ Tranh.