Tịch Kính luôn toát lên vẻ cẩn trọng, như thể sợ gây sự với người khác, khiến cho người ta cảm thấy xót xa. Sơ Tranh nằm trên giường, nhìn ra ngoài qua cửa sổ.
Âm thanh từ nhà bên cạnh rất ồn ào, thỉnh thoảng vang lên tiếng trẻ con khóc thét. Một bên khác lại vang lên những âm thanh hài hòa, tạo nên sự tương phản rõ rệt. Sơ Tranh không thể ngủ nổi.
Cô cọ cọ đứng dậy, thấy Tịch Kính nằm trên sàn nhà, chỉ đắp một chiếc chăn mỏng. Có lẽ cậu đã quen với hoàn cảnh này, nên ngủ rất say. Sơ Tranh cúi xuống, nhè nhẹ chạm vào lọn tóc của cậu, cảm thấy thật mềm mại. Cô muốn sờ thử một phen, nhưng lại thôi. Sơ Tranh mở cửa ra ngoài mà không làm Tịch Kính tỉnh giấc.
Cô gõ cửa nhà bên cạnh, tức giận nói: "Có ai trong đó không? Còn để người khác ngủ không? Cảnh sát sẽ được báo!" Sau câu mắng chửi, chỉ còn lại tiếng khóc của đứa trẻ, rồi cũng dần dần giảm xuống.
Cô nghe thấy một tiếng động bên trong, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng, Sơ Tranh buồn bực rời khỏi đó, quay lại nhìn Tịch Kính, cậu vẫn say giấc, hơi thở nhẹ nhàng và khuôn mặt thanh tú hiện lên dưới ánh sáng mờ ảo. Cô cảm nhận được rằng, Tịch Kính chính là người mà cô đang tìm kiếm.
Sơ Tranh lấy chiếc chăn trên giường phủ lên người Tịch Kính. Cuối cùng, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, cô có thể nằm nghỉ một lát. Tuy nhiên, cô không thể chợp mắt vì bụng đói biểu tình mãnh liệt, cả đêm hôm qua cô chưa ăn gì.
Dự báo nhiệm vụ chính tuyến yêu cầu cô phải tiêu hết ba ngàn tệ trong vòng một tiếng. Con số này thấp đến mức khó tin. Cô thắc mắc về điều gì sẽ xảy ra nếu không hoàn thành nhiệm vụ, và nhận được lời giải thích rằng thời gian sẽ bị kéo ngược lại.
Khi Sơ Tranh đang lo lắng tìm cách để kiếm được số tiền những ba ngàn tệ, Tịch Kính bước vào phòng. Thấy cô ngồi trên giường, cậu khẽ lúng túng, và vừa nói "Cô dậy rồi" vừa đưa ra cái túi đựng hai cái bánh bao. Tịch Kính hớn hở nói chúng vẫn còn nóng. Sơ Tranh tự nhiên nhận lấy cái bánh bao, ăn một cái, rồi nhét cái còn lại vào tay Tịch Kính với lý do cô không ăn hết.
Trong lúc Tịch Kính chăm chú ăn bánh bao, Sơ Tranh hỏi cậu về tuổi tác. Cậu bé đáp rằng mình 17 tuổi, nhưng nhìn cậu không giống một thanh niên 17 chút nào. Khi thấy một chút vụn bánh bao dính trên miệng, Sơ Tranh nhẹ nhàng phủi đi. Tịch Kính khá bất ngờ và ngượng ngùng trước hành động của cô.
Sau đó, Sơ Tranh vào phòng tắm rửa mặt, rồi trở ra thấy Tịch Kính đang đứng chờ. Cô yêu cầu cậu thay bộ quần áo sạch sẽ và phát hiện bộ cậu đang mặc bị bẩn. Tịch Kính đỏ mặt khi biết điều đó. Cậu chỉ có hai bộ quần áo, một bộ vẫn đang ướt sau khi giặt đêm qua, và không có bộ nào khác để thay.
Cuối cùng, Sơ Tranh buộc phải chỉ vào rèm của phòng tắm, ra lệnh cho cậu mặc bộ vừa rồi.
Sơ Tranh cảm thấy không yên ổn khi nghe tiếng ồn từ nhà bên cạnh trong lúc Tịch Kính ngủ say trên sàn. Cô mắng những người hàng xóm để họ yên lặng, sau đó, thấy cảm mến Tịch Kính. Dù đói bụng, cô nhận bánh bao từ cậu và phát hiện cậu bị bẩn. Ngượng ngùng, Tịch Kính chỉ có hai bộ quần áo và Sơ Tranh yêu cầu cậu thay trang phục sạch sẽ, dẫn đến tình huống hài hước khi cô buộc cậu phải mặc bộ quần vừa giặt xong.
Sơ Tranh tỉnh dậy trong một căn phòng nhỏ, nhận thấy cơ thể yếu ớt và một đồng hồ đếm ngược. Cô gặp Tịch Kính, một cậu bé gầy gò, người đã đưa cô về và chăm sóc cô. Dù không thể cử động, Sơ Tranh dần cảm nhận được tình thương và sự quan tâm từ Tịch Kính, khi cậu bé mời cô ăn và tìm nước nóng cho cô. Trong bối cảnh nghèo khổ, sự kết nối giữa họ bắt đầu hình thành.