Sơ Tranh thu bức tranh vào nơi giao dịch thời không, thời gian đếm ngược ở góc bên phải của cô tăng thêm mười ngày. Hiện tại, cô còn lại 10 ngày 8 giờ. Cuộc sống thật khó khăn.
Sơ Tranh dẫn theo Tịch Kính để tiêu hết 50 ngàn tệ, đồ trong phòng rực rỡ hẳn lên. Có thẻ người tốt, phá sản thật nhanh. Thẻ người tốt thật tốt.
Phàn Lam cầm đồ về nhà, kích động xong thì chỉ còn lại thấp thỏm và hoài nghi. Thứ này thật sự hữu dụng sao? Bức tranh mà cô ta đưa đi chỉ đáng giá vài chục ngàn, làm sao có thể đổi lấy đồ tốt như vậy?
Phàn Lam đi tới đi lui trong phòng khách, một tiếng sau, cô ta cho bảo mẫu nghỉ việc, rồi gọi điện thoại cho chồng mình về. Không biết đối phương đang ở đâu, rõ ràng không kiên nhẫn, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý trở về.
Phàn Lam đợi trong phòng khách đến rạng sáng, người đàn ông trở về, toàn thân đầy mùi rượu. "Em lại muốn làm gì?" Phàn Lam rót một chén nước, nhẹ nhàng đưa cho hắn: "Uống nước." Người đàn ông nhận lấy uống một ngụm, rồi hỏi: "Gọi anh về làm gì? Không biết anh đang nói chuyện làm ăn với khách hàng à?"
Phàn Lam chỉ nhìn hắn. Người đàn ông cảm thấy không thoải mái và đưa chén nước cho cô, rồi đi lên lầu. Mới đi đến đầu cầu thang, hắn bỗng mềm người, nằm bất tỉnh trên mặt đất.
Cốc cốc cốc ——
Mới sáng sớm cửa phòng đã bị gõ mạnh, Tịch Kính bị đánh thức, mơ màng nhận ra mình lại nằm trên giường, còn Sơ Tranh thì không thấy đâu. Tịch Kính đành phải xuống mở cửa.
Ngoài cửa là Phàn Lam, người phụ nữ mà hắn đã gặp hôm qua. Tịch Kính giấu người ở phía sau cửa, chỉ lộ ra cái đầu. "Sơ Tranh tiểu thư đâu?" Phàn Lam vội vàng hỏi. "Không biết..." Tịch Kính nhỏ giọng trả lời: "Hình như đi ra ngoài rồi."
"Đi đâu vậy?" Phàn Lam gấp gáp. Tịch Kính lắc đầu.
"Cậu có thể liên lạc với cô ấy không? Tôi có việc gấp." Tịch Kính nhìn cô ta, một lúc lâu sau mới nhỏ giọng nói: "Tôi thử xem..."
"Xin nhờ cậu." Phàn Lam chắp tay trước ngực, ánh mắt khẩn thiết. Tịch Kính không mở cửa cho Phàn Lam vào, đóng cửa lại, lấy điện thoại mà Sơ Tranh cho hắn, mở danh bạ ra.
Trong danh bạ chỉ có một số, Tịch Kính hít vào, gọi đi. "Sao thế?" Giọng nói của Sơ Tranh vang lên, làm hắn an tâm hơn. "Có người tìm cô..."
"Ai?" Sơ Tranh hỏi. "Là... Người ngày hôm qua."
"Ồ." Sơ Tranh dừng một chút: "Cậu dậy chưa?" Tịch Kính gật đầu: "Rồi."
"Đừng cho cô ta vào nhà." "Tôi không cho." "Ngoan." Sơ Tranh chỉ huy hắn: "Thay quần áo trước đi, không cần cúp điện thoại."
"Tôi..." Tịch Kính không hỏi vì sao, đặt điện thoại sang bên cạnh, tìm quần áo thay. Hắn thường xuyên liếc về phía di động, cảm thấy hơi ngại nên cố gắng giữ âm thanh nhỏ đi.
"Thay xong chưa?" "Ừm, xong rồi." Sơ Tranh bên kia không chút để ý nói: "Cậu nói với cô ta, lát nữa tôi sẽ về."
Tịch Kính ngạc nhiên, không hiểu tại sao nhưng vẫn ngoan ngoãn ra ngoài chuyển lời cho Phàn Lam. Phàn Lam rất gấp, nhưng cô không liên lạc được với Sơ Tranh, chỉ có thể chờ ở ngoài.
Nửa tiếng sau, Sơ Tranh trở về với đồ vật lỉnh kỉnh, Phàn Lam lập tức chạy tới: "Tôi..." Cô ta nhìn những người xung quanh và khựng lại: "Tôi có lời muốn nói với cô, rất gấp!"
Sơ Tranh chỉ gõ cửa hai lần, Tịch Kính mở cửa ra, thấy cô trở về, lập tức mở hoàn toàn cửa ra. Sơ Tranh sờ đầu hắn rồi đi vào bên trong, Phàn Lam cũng đi theo vào.
"Xảy ra chuyện rồi," nàng nói. "Chồng tôi tỉnh lại người đầu tiên nhìn thấy không phải tôi, giờ phải làm thế nào!?"
Sơ Tranh như không nghe thấy, chuẩn bị bữa sáng, rồi bảo Tịch Kính ngồi ăn. Phàn Lam sốt ruột đứng bên cạnh nhưng không ai chú ý.
"Thấy ai?" "..." Phàn Lam ngập ngừng một lúc lâu mới nói: "Con chó tôi nuôi."
Sơ Tranh: "..." Phàn Lam đã đuổi bảo mẫu đi nhưng quên mất có con chó. Cô ta chỉ ra ngoài một lúc, chó thì ngồi bên cạnh chồng, sau đó...
"Sau đó cô chạy ra ngoài?" "Không, tôi đánh anh ấy hôn mê trước."
"... Anh ấy có thể thích con chó không?" Phàn Lam tuyệt vọng: "Giờ tôi phải làm sao?"
Dù người đầu tiên nhìn thấy không phải Phàn Lam, nhưng cũng may không phải là người, hiệu quả sẽ giảm, huống chi cô ta còn đánh hắn. Sơ Tranh đưa ra biện pháp giải quyết cho Phàn Lam.
"Thật sự có thể chứ?" "Cô lề mề thêm nữa, chồng cô tỉnh dậy không biết sẽ thấy ai đâu."
Phàn Lam: "!!!" Cô ta vội vã rời đi.
Giữa trưa, tấm danh thiếp lại xuất hiện trong tay Sơ Tranh, chứng tỏ Phàn Lam đã thu phục được chồng mình. Sơ Tranh cất kĩ danh thiếp, rồi sử dụng mặt dây chuyền cảm ứng vị trí của con chó Ngụy Dập, phát hiện hắn không ở thành phố này.
"Cậu đi đâu thế?" Sơ Tranh nhìn lên, thấy Tịch Kính định ra ngoài. "Tôi tìm được việc làm..." Tịch Kính nhấp môi dưới, nhỏ giọng nói: "Giờ tôi phải đến đó làm việc."
"Tôi đi đón cậu, không được chạy loạn." Tịch Kính nhẹ gật đầu: "Tôi biết rồi."
Tịch Kính chưa từng làm công việc này, nhưng ông chủ thấy hình tượng của hắn lọt vào mắt, nên cho hắn bán đồ ngọt ở phía trước. Quả nhiên, vừa đến giờ tan học, không ít nữ sinh bước vào, thấy Tịch Kính buộc phải mua hàng, doanh thu nhanh chóng tăng lên.
"Cậu nhóc, làm rất tốt." Ông chủ mừng rỡ, miễn cho Tịch Kính thử việc: "Cậu hãy tương tác với khách hàng nhiều vào."
Sơ Tranh trở lại từ một giao dịch thời không với thời gian đếm ngược còn lại. Sau khi tiêu tốn tiền cho đồ đạc với Tịch Kính, Phàn Lam lo lắng về món quà trao đổi và chồng cô tỉnh dậy trong tình trạng không bình thường. Cô đối mặt với sự hoang mang khi không phải là người đầu tiên mà chồng thấy. Sơ Tranh giúp Phàn Lam tìm cách giải quyết tình huống khó xử, và cuối cùng, Phàn Lam đã thành công thu phục chồng. Tịch Kính tìm được việc làm mới và thu hút sự chú ý từ khách hàng.
tiêu tiềnchồngcon chóGiao Dịchbức tranhhoài nghigiải quyếtthời không