Tịch Kính cười đùa với Sơ Tranh một cách vui vẻ, nhưng kết quả là bị Sơ Tranh mạnh mẽ chỉnh đốn. Khi trở về, Tịch Kính cảm thấy như có ai đó đang đuổi theo, vội vàng lên lầu và để Sơ Tranh lại phía sau.

Khi Sơ Tranh đi lên, Tịch Kính đã ở trong toilet. "Uống sữa bò không?" Sơ Tranh hỏi từ phía sau rèm. "Không uống…" Tịch Kính trả lời. "Tôi đã hâm nóng rồi, nhớ uống nhé." Sự thất vọng của Tịch Kính thể hiện qua câu nói thầm "Vậy sao cô còn hỏi tôi."

Khi Tịch Kính tắm xong và ra ngoài, nhìn thấy sữa bò vẫn còn ấm, hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định uống cạn. Hắn lên giường trước và nằm ở phía bên trong. Nhìn lên trần nhà, hắn dường như đang suy tư điều gì cho đến khi Sơ Tranh đi lên, kéo hắn vào lòng. "Có phải hôm nay bị dọa không?" Sơ Tranh hỏi. Tịch Kính lắc đầu, nhưng sau đó lại gật đầu.

"Đừng sợ, sau này sẽ không có chuyện như vậy xảy ra nữa." Sơ Tranh an ủi. Tịch Kính đột nhiên ngồi dậy, "Tôi… Tôi muốn nói với cô một chuyện." "Ừ?" Hắn hesistated một hồi lâu trước khi nói tiếp. "Tôi… muốn vay tiền của cô."

Sơ Tranh nhìn hắn. "Vay tiền?" "Ừ…" Tịch Kính giải thích hoàn toàn như một món nợ mà hắn không giấu diếm. "Tôi sẽ trả lại cho cô." Hắn cam kết.

"Tôi… nếu không trả nổi thì sao?" Sơ Tranh hỏi. Tịch Kính lắc đầu, "Không có khả năng đó, tôi chắc chắn sẽ trả lại." Cuối cùng, Sơ Tranh ra hiệu cho hắn lại gần, và họ nằm cùng nhau.

Sơ Tranh thì thầm bên tai hắn: "Nếu không trả được…" Tịch Kính cảm thấy một luồng điện chạy dọc sống lưng, và chỉ có thể thốt ra "Được." Sơ Tranh đặt một nụ hôn lên trán hắn: "Sáng mai sẽ giúp cậu đi trả tiền."

Ngày hôm sau, Sơ Tranh hỏi Tịch Kính cụ thể về việc vay tiền, nhưng không để hắn đi cùng. Hắn ở nhà một mình, không có việc gì làm, nên quyết định dọn dẹp phòng và chuẩn bị bữa trưa. Sau đó, hắn cầm chìa khóa đi ra ngoài mua thức ăn.

Khi trở về, hắn gặp lại người đàn ông mà hôm qua đã chặn đường hắn. Người đàn ông đó dựa vào lan can cầu thang, nhìn như đang cố tình chờ đợi hắn. Tịch Kính nhớ tới những lời Sơ Tranh đã nói, định tránh đi, nhưng Ngụy Dập đã thấy hắn và nhanh chóng đuổi theo.

"Thấy tôi sao lại chạy?" Ngụy Dập hỏi. Tịch Kính giữ một khoảng cách, "Anh có chuyện gì không?" Ngụy Dập nhíu mày, "Hôm qua tôi cũng đã giúp cậu, có phải thái độ này không đúng không?" "… Cám ơn anh," Tịch Kính đáp.

Ngụy Dập tiếp tục, "Cậu có muốn biết lai lịch của người phụ nữ đó không?" Tịch Kính ngay lập tức tập trung. "Cậu nghĩ cô ta là người bình thường sao? Cô ta đối xử tốt với cậu vì lý do gì?" Ngụy Dập nói, cười như thể đang cám dỗ Tịch Kính. "Cậu thích cô ta đúng không?"

Tịch Kính cảm thấy tay mình nắm chặt túi. Ngụy Dập nói tiếp, "Nhưng cô ta đã từng bảo rằng cô ta thích cậu chưa? Cô ta xem cậu là gì? Một món đồ chơi sao?"

Cảm giác bực bội dâng trào trong lòng Tịch Kính. Ngụy Dập rút ra một tấm thẻ đen và đưa cho hắn: "Nếu cậu muốn biết thêm, hãy đến tìm tôi. Tôi rất sẵn lòng giải đáp cho cậu." Tịch Kính nhận ra đó là tấm thẻ mà hắn đã thấy ở chỗ Sơ Tranh.

Khi ngẩng đầu lên, hắn nhận ra Ngụy Dập đã biến mất, chỉ còn lại tấm thẻ nặng nề trong tay. Hắn nhìn chằm chằm tấm thẻ một lúc, rồi đi về phía thùng rác, nhưng lại không thể ném nó đi.

"Cậu có vứt không, nếu không thì đừng cản đường!" Có người phía sau lên tiếng. Tịch Kính rụt tay lại, xin lỗi và nhanh chóng chạy lên lầu.

Về đến nhà, tâm trí hắn lại đầy ắp những câu hỏi từ Ngụy Dập. "Cô ta đã từng nói cô ta thích cậu chưa? Cô ta xem cậu như cái gì?" Đồ chơi sao? Hắn nắm chặt tấm thẻ trong tay.

Cuối cùng, Tịch Kính quyết định bỏ tấm thẻ vào túi. Khi nấu xong cơm trưa, hắn chờ Sơ Tranh trở về, nhưng cô không về như thường lệ và cũng không nhắn tin. Nhìn đồ ăn đã nguội, tâm trạng hắn không khỏi chùng xuống.

"Anh…" Trần Bội Bội thò đầu vào cửa, ánh mắt cô tràn đầy khát vọng. Tịch Kính cố gắng điều chỉnh lại tâm trạng. "Đói bụng à?" Cô bé gật đầu. Hắn cho cô vào và hâm thức ăn lại: "Mau ăn đi."

Trần Bội Bội thấy trong nhà không có ai và mùi đồ ăn thì hấp dẫn, nhưng không dám lên tiếng sớm. Cuối cùng cô không nhịn được nữa. "Anh, anh không vui sao?"

Tịch Kính ngạc nhiên và lập tức lắc đầu, "Không có." Nhưng Trần Bội Bội lại phản bác, "Nhưng nhìn anh có vẻ rất khó chịu."

Tịch Kính không muốn giải thích chuyện đó với cô bé, chỉ căn dặn: "Đừng lo, em mau ăn cơm kẻo trễ học." Trẻ con không nghĩ nhiều như vậy, Trần Bội Bội cũng không hỏi thêm, cô bé bắt đầu ăn.

"Anh, anh thật tốt. Lớn lên em nhất định phải gả cho anh." Câu nói hồn nhiên của trẻ con khiến Tịch Kính cảm thấy bất ngờ. Ngay lúc đó, hắn nhìn thấy Sơ Tranh đột ngột xuất hiện ở cửa. Sắc mặt Sơ Tranh rất kém, đặc biệt là khi nhìn thấy Trần Bội Bội.

Tịch Kính cảm thấy căng thẳng như bị bắt quả tang khi đang làm điều sai trái. Hắn vội vàng đứng lên, "Cô… Cô về rồi, ăn cơm chưa?" Trần Bội Bội lập tức co mình lại, ôm bát ăn.

Sơ Tranh vào nhà, bỏ đồ xuống rồi đi thẳng vào toilet. Tịch Kính nhắc nhở Trần Bội Bội, "Em mau ăn đi." Rồi cùng tiến vào toilet.

Sơ Tranh đang rửa mặt, nhìn thấy hắn từ trong gương, nhưng không nói gì. "Nhà Bội Bội không có ai ở nhà, mà cô cũng không về, cho nên tôi để cô bé vào ăn…" Tịch Kính vừa nói thì đã bị Sơ Tranh kéo qua, ấn vào tường.

Toilet đã được tu sửa lần nữa, tuy nhỏ nhưng rất sạch sẽ. Tịch Kính cảm thấy lạnh lẽo khi dựa vào gạch men phía sau.

Tóm tắt chương này:

Tịch Kính và Sơ Tranh có những khoảnh khắc gần gũi nhưng cũng đầy căng thẳng khi Tịch Kính quyết định vay tiền từ Sơ Tranh. Trong khi đó, Ngụy Dập xuất hiện và gieo rắc sự nghi ngờ về tình cảm của Sơ Tranh đối với Tịch Kính. Sau khi trở về nhà, Tịch Kính tiếp tục bị ám ảnh bởi những lời của Ngụy Dập, khiến tâm trạng trở nên nặng nề. Cuối cùng, một tình huống bất ngờ xảy ra khi Trần Bội Bội đến thăm, tạo ra sự căng thẳng giữa Tịch Kính và Sơ Tranh.

Tóm tắt chương trước:

Tịch Kính ngày càng thu hút sự chú ý nhờ sự chăm sóc của Sơ Tranh, khiến khách hàng đến tiệm ngày một đông. Trong một buổi trực, Tịch Kính bị đòi nợ bởi một gã gầy và hai đồng bọn. Khi căng thẳng lên tới đỉnh điểm, một người đàn ông áo khoác đen can thiệp và đánh tan nhóm đòi nợ. Sơ Tranh xuất hiện kịp thời, ôm Tịch Kính và cảnh báo cậu về nguy hiểm từ người đàn ông kia, trong khi Tịch Kính vẫn cảm thấy có chút thiện cảm với người đã giúp mình.