Khê Nam vừa rời đi, sắc mặt của Tả hộ pháp lập tức trở nên nghiêm túc.
"Bọn họ thích đợi thì cứ đợi đi," Sơ Tranh nói với giọng thờ ơ.
"Nhưng cứ ở mãi đây cũng không phải cách..." Tả hộ pháp nhíu mày.
Nhìn vào tình hình, có thể hiểu tại sao Tả hộ pháp lại lo lắng. Trước đây, Phong Mãn Lâu có danh tiếng, nhưng hiện tại lại đối diện với nhiều vấn đề nợ nần như vậy. Phong Hàn Nguyên chính là nguyên nhân, vì ông ta mạnh mẽ đến nỗi không ai dám phản kháng. Giờ đây, khi ông đã không còn, lâu chủ mới nhận ra sự hoang tàn mà ông để lại.
"Tại sao không ai phản kháng?" Tả hộ pháp tự hỏi. "Khi Phong Hàn Nguyên còn ở đây, không ai đánh lại ông ta. Giờ ông ta đã phá hủy cả Phong Mãn Lâu, nhưng chẳng ai lại muốn tạo phản trong tình hình này."
Sơ Tranh gật đầu, quyết định giải quyết cuộc xung đột ngoài kia. "Bằng không thì chúng ta ra ngoài giết bọn chúng?"
Tả hộ pháp không nghĩ như vậy. "Đừng làm càn, danh tiếng của chúng ta trên giang hồ đã không tốt, nếu có chuyện gì xảy ra thì sau này chúng ta còn có thể hoạt động thế nào?"
Sau một giờ đồng hồ, Sơ Tranh mặc một chiếc ghế ở trên lầu, uống canh gà, còn Khê Nam đứng bên cạnh, thèm thuồng. Cô không còn gì để chia cho mọi người, chỉ còn lại một con gà cho khoảng bốn mươi, năm mươi người. Mỗi người chẳng sẻ được bao nhiêu.
Sơ Tranh uống xong canh, gọi Khê Nam lại.
"Lâu chủ, ngài gọi tôi?" Khê Nam vội vã tiến lại.
"Ngươi có cảm thấy bọn họ ồn quá không?" Sơ Tranh hỏi.
"Ừ, đúng là hơi ồn, nhưng không thể đuổi đi được," Khê Nam thở dài. "Tả hộ pháp đang tìm cách để họ ra đi, nhưng lâu chủ, ngài đừng nghĩ đến việc trốn một mình nhé!"
Sơ Tranh ậm ừ, nhưng có một kế hoạch đang nhen nhóm trong đầu. "Trong lâu có thuốc xổ không?"
Khê Nam ngạc nhiên: "Ngài muốn làm gì?"
Cô chỉ về phía đám người bên ngoài. Khê Nam hít một hơi, vẻ mặt hoảng sợ nhưng rồi lại ngưỡng mộ Sơ Tranh. "Tôi lập tức đi làm ngay."
Đám người bên ngoài mang theo đồ ăn và nước, không biết Khê Nam đã làm gì, nhưng cuối cùng tất cả đều mắc mưu. Mọi người bất ngờ khi bụng bắt đầu kêu ầm ĩ và không ngừng chạy vào nhà vệ sinh.
Nhiều người trong số họ bị "dí" ra ngoài, không còn sức để chửi rủa; khi không chịu nổi nữa, họ đành tìm chỗ khác để giải quyết. Mọi chuyện dần dần trở về yên ả.
"Sơ Tranh thật lợi hại," người của Phong Mãn Lâu thi nhau khen ngợi.
Chờ đám người kia rời đi, Sơ Tranh cảm thấy rất hài lòng, quyết định nghỉ ngơi một chút. Sáng hôm sau, khi Vương Giả đến để phát nhiệm vụ, Sơ Tranh đã có quyết định. "Gọi người thu dọn đồ đạc, mang theo những thứ đáng tiền."
Khê Nam ngáp một cái, thắc mắc về những gì Sơ Tranh định làm. Cậu hoàn toàn không biết rằng lâu chủ của mình đã lên kế hoạch cho một trò đùa không ngờ tới; nhưng với tư cách là trợ thủ của lâu chủ, cậu kiên quyết ủng hộ.
Trong khi đó, những kẻ đòi nợ nhận ra rằng họ đã bị đuổi đi, nhưng khi họ quay lại Phong Mãn Lâu, họ thấy cửa lớn mở toang. Họ hơi hoang mang, nhưng vẫn quyết định bước vào.
“Có ai không?” Họ hỏi nhau, nhưng khi vào bên trong, họ không tìm thấy ai. Một người phát hiện ra một tờ giấy, trên đó ghi rõ ràng rằng nếu Phong Hàn Nguyên nợ tiền, hãy tìm ông mà đòi, Phong Mãn Lâu không chịu trách nhiệm cho việc này.
Họ không thể làm gì khác ngoài việc ngạc nhiên trước sự châm biếm ấy, và càng lúc càng thấy phẫn nộ khi nhận ra cách mà họ bị đối xử.
Trong bối cảnh Phong Mãn Lâu đang gặp khó khăn sau sự ra đi của Phong Hàn Nguyên, Tả hộ pháp lo lắng về tình hình hiện tại. Sơ Tranh, bằng một kế hoạch tinh quái, đã sử dụng thuốc xổ để đuổi những kẻ đòi nợ ra khỏi lâu. Cuộc xung đột tạm thời lắng xuống, Sơ Tranh quyết định thu dọn đồ đạc và chuẩn bị cho một bước đi mới, trong khi những kẻ đòi nợ bối rối khi phát hiện ra họ đã bị lừa và cảm thấy tức giận với cách xử trí của Phong Mãn Lâu.
Sơ Tranh đối mặt với tình huống khó khăn khi nhóm người bên ngoài đòi tiền. Trong khi Khê Nam, một cậu thanh niên lo lắng, cố gắng thuyết phục Sơ Tranh không bỏ rơi mọi người, cô chỉ muốn thoát khỏi rắc rối. Khi Tả hộ pháp đến thăm, cuộc trò chuyện về việc chăm sóc sức khỏe của Sơ Tranh cho thấy mối quan hệ thân thiết giữa họ, đồng thời phản ánh sự rối rắm trong nội bộ Phong Mãn Lâu. Sơ Tranh cảm thấy mệt mỏi với tình huống này và tự hỏi về tương lai của tổ chức đang gặp khó khăn.