Sơ Tranh không thể không đi, bởi Liễu Khúc Trần đã cử người đến mời. Nếu từ chối, sẽ bị coi là không biết điều. Hiện tại, Phong Mãn Lâu không thể đắc tội với Thần Võ sơn trang và cần cơ hội này để khẳng định sự tồn tại của mình.
Khê Nam và Tả hộ pháp đã khuyên nhủ Sơ Tranh rất nhiều lần, cuối cùng cô cũng đi ra ngoài một cách miễn cưỡng.
Khê Nam đẩy rèm ra và ngay lập tức thấy thiếu niên bị Sơ Tranh ôm trong lòng, bộ dạng có chút không tốt. Hắn cảm thấy có điều gì không ổn với việc thiếu niên này cũng ở đây.
Khê Nam thất vọng buông rèm xuống, hít sâu, rồi lại mở rèm lên. Thiếu niên trừng mắt nhìn hắn một cách không thân thiện.
Khê Nam tự nhủ với mình, "Phải bình tĩnh." Sau đó hạ màn xe xuống. Hắn túm lấy cổ tay của Tân Vũ và hỏi: "Tại sao hắn lại ở đây?"
Tân Vũ đáp: "Lâu chủ bảo phải mang theo Mãn Nguyệt công tử, sợ để hắn lại không an toàn."
Khê Nam bực bội: "Không an toàn chỗ nào? Ở lại Phong Mãn Lâu còn có nhiều người khác."
Tân Vũ trầm ngâm, rồi thẳng thắn nói: "Lâu chủ thích là tốt rồi."
Khê Nam nhéo muội muội mình: "Tất cả đều tại muội. Nếu không phải do muội làm mất đồ thì lâu chủ đâu cần ra ngoài tìm người khác? Rốt cuộc ai là người gây ra chuyện này?"
Tân Vũ chỉ biết im lặng.
Khê Nam không hề lo lắng về Mãn Nguyệt, mà chỉ sợ lâu chủ sẽ gặp rắc rối, giống như người cha không đáng tin cậy của mình, khiến cho lâu chủ đau khổ. Tân Vũ khuyên hắn đừng suy nghĩ nhiều, vì lâu chủ thông minh hơn hắn nhiều.
Sơ Tranh chỉ mang theo một số ít người, ngoài Tân Vũ và Khê Nam, những người còn lại đều được giao cho Mãn Nguyệt. Khi họ đến Thần Võ sơn trang, trông thấy nơi đây cực kỳ nhộn nhịp. Phần lớn mọi người đến một mình, chỉ có một hai người theo hầu. Sự xuất hiện của Sơ Tranh và nhóm của cô lập tức thu hút sự chú ý.
Sơ Tranh ôm Mãn Nguyệt, đỡ hắn đứng vững và thì thầm với hắn vài câu. Thiếu niên với chiếc áo choàng rộng lớn và khuôn mặt xinh đẹp đã khiến không ít người phải ngạc nhiên. Thậm chí có người thầm nghĩ, vẻ đẹp của hắn có thể sánh ngang với bất kỳ mỹ nhân nào trong giang hồ.
Khi hai người bước vào Thần Võ sơn trang, cái nhìn của mọi người đều đổ dồn về phía họ. Sơ Tranh không quan tâm, chỉ dẫn Mãn Nguyệt đi lên bậc thang. Đón tiếp họ là Thốn Tâm, một nữ tử xinh đẹp bên cạnh Liễu Khúc Trần. Thấy Sơ Tranh, sắc mặt của cô ta lập tức trở nên không vui, nhưng khi nhìn thấy Mãn Nguyệt, ánh mắt cô ta hiện lên sự kinh ngạc.
Thốn Tâm tự tin đáp lại rằng tất cả mọi người đều chỉ đi một mình, không ai mang theo nhiều người như Sơ Tranh. Cô ta nhận định rằng có lẽ Sơ Tranh đã vi phạm quy định của sơn trang. Nhưng Sơ Tranh bình thản hỏi lại: "Nếu không có quy định thì tại sao tôi không thể mang theo nhiều người?"
Cuộc trò chuyện tiếp tục căng thẳng, nhưng cuối cùng Thốn Tâm chỉ có thể mời cô và Mãn Nguyệt vào bên trong. Hành lang nơi họ ở cũng rất rộng lớn, đủ sức chứa cho nhiều người.
Sơ Tranh chỉ muốn tìm một nơi thoải mái để nghỉ ngơi. Khi được thông báo thay đổi chỗ ở, cô đã cương quyết từ chối. Người đưa tin không biết làm thế nào, cuối cùng đành phải quay về báo lại.
Trong lúc đó, Liễu Khúc Trần đang nghiêm túc nói chuyện với Thốn Tâm. Ông nhắc nhở cô ta về việc không nên để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc. Hơn nữa, ông rất nghiêm túc về vị cô nương đến từ Phong Mãn Lâu.
Thốn Tâm không thể không hoài nghi khả năng của Sơ Tranh, nhưng trước lời nhắc nhở của Liễu Khúc Trần, cô ta chỉ có thể chờ xem liệu Sơ Tranh có thực sự đem lại điều gì cho Phong Mãn Lâu hay không.
Sơ Tranh phải tới Thần Võ sơn trang theo lời mời của Liễu Khúc Trần, mặc dù cô không hoàn toàn muốn đi. Khê Nam và Tân Vũ cùng đi với cô, nhưng có sự không hài lòng về sự có mặt của Mãn Nguyệt. Tại Thần Võ sơn trang, sự xuất hiện của Sơ Tranh và Mãn Nguyệt thu hút sự chú ý. Thốn Tâm cảm thấy không vui nhưng cuối cùng vẫn mời họ vào bên trong. Sơ Tranh quyết tâm không thay đổi chỗ ở, trong khi Liễu Khúc Trần thảo luận với Thốn Tâm về việc không để cảm xúc cá nhân ảnh hưởng đến công việc.
Thần Võ sơn trangPhương Mãn Lâukhông an toànquy địnhmờixinh đẹp