Nửa tháng sau, Sơ Tranh nhận được thư từ Khê Nam, thông báo có người đến tìm cô. Họ ăn mặc kỳ lạ và rõ ràng không phải là người tốt. Họ không tin rằng Sơ Tranh đã chết và nhất định muốn gặp cô. Sơ Tranh yêu cầu Khê Nam tìm cách giữ họ lại.
Khê Nam hỏi một người trong nhóm: "Lâu chủ của các ngươi khi nào trở về?" Hắn được trả lời rằng lâu chủ sẽ về trong hai ngày nữa. Khê Nam đảm bảo điều đó mặc dù đối phương có phần nghi ngờ. Họ quyết định ở lại khách điếm, và Khê Nam hứa sẽ sắp xếp chỗ ở cho họ.
Ban đêm, khi những người này vào Phong Mãn Lâu, họ phát hiện mình bị trói chặt trên ghế, xếp thành hàng. Ngay cả hai người ở ngoài cũng bị bắt trở về. Họ hoảng hốt hỏi, "Các ngươi đang làm gì vậy?" Trong phòng tối, Khê Nam ngồi vắt chân trên ghế, giống như một tên cướp, và nói: "Lâu chủ bảo tôi giữ các người lại, nên xin lỗi vì phải làm phiền chư vị một chút."
Họ sợ hãi nhận ra rằng họ không thể sử dụng nội lực và cả cơ thể đều vận động không nổi. Khê Nam có vẻ thích thú giải thích: "Tôi chỉ cho các bạn uống một chút thuốc để các bạn không thể cử động được."
Sau nhiều ngày bị trói, họ không gặp được ai khác ngoài người mang thức ăn tới cho mình. Tất cả cảm thấy rất bức bách, bởi họ bị nhốt và cho uống thuốc mỗi ngày để ngăn không cho bỏ trốn. Tình trạng càng tồi tệ hơn khi họ không biết mình sẽ bị trói đến khi nào.
"Mọi người muốn trói chúng ta đến khi nào?" một người hỏi.
"Còn chờ lâu chủ trở về chứ sao? Không phải các người muốn gặp lâu chủ sao?" Khê Nam đáp lại với vẻ mặt không có gì nghiêm trọng.
Thời gian trôi nhanh và Sơ Tranh cuối cùng cũng trở về Phong Mãn Lâu cùng Mãn Nguyệt và Hồi Xuân. Họ chào đón cô với sự vui mừng. Mãn Nguyệt không xuống đất mà ôm chặt cổ Sơ Tranh, tạo nên một cảnh tượng hơi kỳ quặc. Sơ Tranh đã quen với điều này và đưa hắn về phòng trước khi gặp nhóm người kia.
Sau khi chuẩn bị cho Mãn Nguyệt, Sơ Tranh đến gặp những người bị bắt. Họ đã bị nhốt hơn nửa tháng và nhìn thấy cô, họ lập tức trở nên cảnh giác. Khê Nam nhường ghế cho Sơ Tranh, cô ngồi xuống và giả vờ hỏi: "Các ngươi tìm ta làm gì?"
Một người trong nhóm hỏi: "Ngươi là Phong lâu chủ?"
"Đương nhiên rồi, các ngươi không biết ta sao?" Sơ Tranh trả lời với vẻ nghi ngờ. Người kia thắc mắc vì sao cô lại trói họ lại.
Sơ Tranh lý luận: "Các ngươi không có ý tốt gì thì sao ta phải không trói?"
Khi Sơ Tranh thúc giục họ nói nhanh về mục đích, họ bắt đầu hoảng loạn khi thấy cách hành xử của cô. Một người hét lớn, "Phong lâu chủ, chẳng lẽ không muốn biết thân thế thực sự của mình?"
"Hóa ra các ngươi đến vì chuyện này?" Sơ Tranh tỏ rõ sự quan tâm. Một người trong nhóm giải thích rằng họ là tộc nhân của cô và muốn đưa cô trở về gia tộc.
Sơ Tranh cười nhạt: "Ta không có hứng thú với việc ấy."
Cô phỏng đoán rằng đằng sau có một âm mưu, và ngay sau đó đặt câu hỏi về sự diệt vong của Mãn thị nhất tộc ở Lăng Châu. Người kia khăng khăng phủ nhận mọi liên quan.
Sơ Tranh ra lệnh cho lâu chúng tiếp tục cho họ uống thuốc. Cô ngồi nhìn với ánh mắt lạnh lùng khi những người này lần lượt ngất xỉu.
Sơ Tranh nhận được thông báo có người tìm mình, họ không tin cô đã chết. Khê Nam đã giữ những người này lại trong Phong Mãn Lâu và cho họ uống thuốc làm không thể cử động. Khi Sơ Tranh trở về, cô đối diện với nhóm người này, họ thừa nhận là tộc nhân và muốn đưa cô về gia tộc. Tuy nhiên, Sơ Tranh tỏ ra không hứng thú, hoài nghi về âm mưu phía sau và lệnh cho lâu chúng tiếp tục cho họ uống thuốc, khiến họ dần ngất xỉu.
Thiếu niên tỉnh dậy với ánh mắt đầy sát khí nhưng dần bình tĩnh lại khi Sơ Tranh xuất hiện. Cô hôn hắn để bày tỏ cảm xúc nhưng bị hắn đẩy ra, lại khác lạ ôm chặt. Hắn tiết lộ ác mộng ám ảnh tâm trí do sự kiện gia đình bị diệt vong. Sơ Tranh khẳng định sẽ không tổn thương hắn và muốn giúp đỡ. Mãn Nguyệt chia sẻ nỗi sợ hãi và bí mật về cái chết của gia tộc, cho thấy sự phức tạp trong tâm lý của hắn. Sơ Tranh quyết tâm tìm hiểu quá khứ của hắn nhằm giúp đỡ.