Bởi vì không biết thứ gì gây ra thương tích, anh Cao quyết định xử lý vết thương cho Tiểu Khâu trước, cho cậu ta uống thuốc mang theo. Sơ Tranh đứng ở mép nước quan sát và nhớ lại lần trước có một thành viên trong đội bị thương, việc mang theo người bị thương sẽ tốn thời gian.

Nhưng có vẻ như người bị thương đó cũng là Tiểu Khâu, tuy nhiên cách mà cậu bị thương không giống như vậy. Trong nước, cá bơi lội tự do, không có dấu hiệu nguy hiểm nào. Sơ Tranh nghĩ rằng chuyện này không liên quan đến mình, nên đã gọi chú Dân dựng lều cho mình. Khi lều đã xong, Sơ Tranh trả tiền cho ông và vào nghỉ ngơi. Bởi vụ việc của Tiểu Khâu, hôm nay Lam Thần không làm phiền cô.

Giữa đêm, Sơ Tranh bị đánh thức. Khi mở lều ra, cô thấy xung quanh lều của Tiểu Khâu có rất nhiều người. “Có chuyện gì vậy?” Sơ Tranh hỏi chú Dân. “Cậu ấy phát sốt... chân đã sưng to rồi,” chú Dân trả lời, vẻ mặt lo lắng. Tiểu Khâu đang trong tình trạng sốt cao và tình hình chuyển biến xấu liên tục.

Một số người đề xuất nên đưa Tiểu Khâu về thuyền trước, nhưng sau cùng ý kiến đó không được chấp nhận. Ngày hôm sau, Tiểu Khâu tình trạng không còn sốt nhưng chân vẫn sưng, cậu không cảm thấy đau và có thể đi lại bình thường, nên mọi người quyết định tiếp tục lên đường.

Tuy nhiên, họ đối mặt với một vấn đề lớn: làm sao để vượt qua con suối nhỏ rộng khoảng 4 đến 5 mét? Nước chỉ đến đầu gối, có thể đi qua dễ dàng, nhưng ai dám xuống khi Tiểu Khâu vừa bị thương? Cam Lộ đã ném túi qua trước, sau đó nhảy qua bên kia. Sơ Tranh cảm thấy Cam Lộ có chút táo bạo nhưng cũng có năng lực.

Anh Cao bảo mọi người chờ, sau đó anh cũng nhảy qua với Cam Lộ để tìm kiếm vật phẩm và xây cầu gỗ. Cây cầu trông đơn giản, nhưng rất dễ trượt chân. Đây thật sự là một bài kiểm tra khả năng giữ thăng bằng. Sơ Tranh bước lên cầu với vẻ lạnh lùng, hai tay đút vào túi.

Khi đến lượt Diêu Thanh, cô lưỡng lự và nói: “Tôi không dám.” Cam Lộ thúc giục: “Cô không đi thì cô sẽ một mình ở lại.” Dù được khích lệ từ mọi người, Diêu Thanh vẫn không dám vượt qua.

Cuối cùng, mọi người đã qua hết, chỉ còn lại Diêu Thanh và Tiểu Mạc. Lê Điềm cảm thấy thiếu vắng Sơ Tranh và hỏi, nhưng không ai biết cô đi đâu. Một lúc sau, Sơ Tranh từ bên kia quay lại, tay xách theo một chùm trái cây giống như nho dại. “Sao cô có thể qua đó?” Lê Điềm hỏi. Sơ Tranh không giải thích, chỉ đơn giản nói là có đường.

Cuối cùng, Diêu Thanh đã đi qua và cảm ơn Sơ Tranh. Cam Lộ, nhìn thấy điều này, tỏ ra khó chịu vì Sơ Tranh không thông báo cho nhóm biết về con đường an toàn hơn. Sơ Tranh đáp lại không chút ngại ngần, “Tại sao tôi phải báo cho các người?” Cuộc tranh cãi trở nên căng thẳng.

Sơ Tranh không cảm thấy lo lắng, lấy tiền ra đãi cho Lê Điềm, giải thích rằng đang trả tiền cho bọn họ. Hành động này khiến mọi người ngạc nhiên, bởi không ngờ cô lại mang theo nhiều tiền mặt như vậy. Sự chú ý của nhóm người anh Cao cũng bị thu hút bởi động tĩnh này.

Cảm giác bầu không khí căng thẳng giữa họ tăng lên và đôi bên đều nhận ra mối căng thẳng trong sự hợp tác của nhóm.

Tóm tắt chương này:

Tiểu Khâu bị thương và sốt cao, nhóm quyết định tiếp tục hành trình mặc dù lo lắng về tình trạng của cậu. Họ phải vượt qua một con suối nhỏ, các thành viên có những phản ứng khác nhau. Sơ Tranh tìm ra con đường an toàn nhưng không thông báo cho mọi người, dẫn đến tranh cãi căng thẳng. Cuối cùng, họ vượt qua suối, nhưng sự hợp tác giữa các thành viên không còn được suôn sẻ như trước.

Tóm tắt chương trước:

Trong một cuộc tấn công bất ngờ của bầy khỉ trắng, nhóm người lâm vào tình thế nguy hiểm, buộc phải chạy trốn và bảo vệ nhau. Tạ Ninh Phong bị thương trong khi cố gắng bảo vệ Lê Điềm. Sau khi thoát khỏi khỉ trắng, họ kiểm tra trang bị và tình trạng sức khỏe, phát hiện nhiều vấn đề và nghi ngờ về nguồn gốc bầy khỉ. Khi đến một dòng suối, bầu không khí trở nên căng thẳng khi Tiểu Khâu gặp sự cố không rõ nguyên nhân, khiến mọi người lo lắng về mối đe dọa tiềm ẩn từ nước.