Sau khi Tân Trục trở về từ trại an dưỡng, anh cảm thấy mệt mỏi và không chơi game trong vài ngày. Sơ Tranh đã cố gắng "dỗ dành" anh nhưng không thấy hiệu quả, vì cô có quá nhiều việc để làm.

Một hôm, Sơ Tranh mở cửa phòng ngủ của Tân Trục và thấy trong bóng tối không có ai trả lời khi cô gọi. Cô quyết định vén chăn lên và nằm cạnh anh. Tân Trục giật mình ngồi dậy và hỏi cô đang làm gì. Sơ Tranh thẳng thắn: "Ngủ cùng anh." Tân Trục im lặng và cuối cùng cũng phải nguôi ngoai, đưa điện thoại cho cô.

Sơ Tranh thông báo rằng từ nay cô sẽ ngủ ở đây, Tân Trục có vẻ hoảng hốt và không đồng ý, nhưng cuối cùng rồi cũng bị cô bọc trong chăn lại. Anh chỉ biết im lặng, không dám protest.

Tối hôm đó, Tân Trục không dám chơi game nữa, nhưng dần dần anh quen với việc Sơ Tranh ngủ cạnh mình. Sau khi làm xong kiểm tra, Tân Trục đã hỏi bác sĩ về tình trạng bệnh của mình. Bác sĩ trấn an rằng không có gì nghiêm trọng, chỉ cần tu dưỡng là có thể hồi phục.

Bác sĩ đã biết về sự hạn chế thông tin từ Sơ Tranh, nên Tân Trục không thể hỏi thêm nhiều. Sau khi bác sĩ kiểm tra và ghi chép, ông tìm đến Sơ Tranh để báo cáo tình hình. Ông phát hiện ra rằng máu của Tân Trục có khả năng chữa trị, có thể kéo dài tuổi thọ hoặc chữa trị tế bào bệnh tật. Sơ Tranh yêu cầu bác sĩ ký một thỏa thuận với nhiều điều khoản ưu đãi để giữ bí mật thông tin này.

Bác sĩ hoảng hốt, khi nhận ra rằng nếu không đồng ý thì sẽ gặp rắc rối lớn. Sau khi ký xong thỏa thuận, bác sĩ vội vàng rời đi.

Sơ Tranh ngồi trầm tư, tự hỏi liệu Tân Trục có giống như những người kia hay không, nhưng không tìm ra dấu hiệu nào khác biệt. Cô quyết định lên lầu tìm anh. Tân Trục đang ngồi trên sân thượng ôm đàn guitar, tập đàn một cách nghiêm túc.

Sơ Tranh hỏi anh có thích đánh guitar không. Tân Trục hơi xấu hổ, phủ nhận khả năng của mình, nhưng cô khẳng định rằng sở thích và thiên phú không nhất thiết phải mâu thuẫn. Họ nói chuyện về một gốc cây mà Sơ Tranh hỏi liệu anh có ăn lá của nó không, và anh trả lời là không. Cô nghĩ rằng có thể chính việc ăn lá đã gây ra những thay đổi trong cơ thể anh.

Sơ Tranh nhanh chóng thuê giáo viên guitar cho Tân Trục. Anh cảm thấy bất ngờ nhưng cũng rất vui khi biết rằng Sơ Tranh đã chuẩn bị sẵn sàng cho sở thích của mình. Tân Trục tập đàn chăm chỉ và không còn chơi game nữa.

Một buổi tối, Tân Trục nài nỉ Sơ Tranh nghe mình đàn, nhưng cô lại bận rộn với một số công việc. Tân Trục vẫn tiếp tục học đàn và rất tiến bộ, khiến Sơ Tranh thầm nghĩ rằng quyết định này của mình là đúng đắn.

Tóm tắt chương này:

Tân Trục trở về từ trại an dưỡng và không chơi game trong khi Sơ Tranh cố gắng dỗ dành anh. Một đêm, Sơ Tranh quyết định ngủ cạnh anh, giúp Tân Trục cảm thấy dễ chịu hơn. Sau khi được bác sĩ trấn an về tình trạng sức khỏe, Sơ Tranh phát hiện máu của Tân Trục có khả năng chữa trị, dẫn đến thỏa thuận giữ bí mật với bác sĩ. Cô nhanh chóng hỗ trợ Tân Trục với việc học đàn guitar, giúp anh tìm thấy sở thích mới và dần dần quên đi việc chơi game.

Tóm tắt chương trước:

Tân Trục cảm thấy bất an khi biết có người điều tra về Liễu tiểu thư. Dù Sơ Tranh khuyên hắn không nên xen vào, nhưng hắn vẫn lo lắng cho cô. Khi Tân Trục được ra ngoài, hắn nhận ra thành phố đã thay đổi hoàn toàn sau 30 năm xa cách. Hắn tìm gặp em gái và mẹ, nhưng cảm giác lạ lẫm khiến hắn sợ hãi. Cuối cùng, khi nhìn thấy hình ảnh gia đình, hắn bắt đầu cảm nhận nỗi đau và cảm xúc mạnh mẽ, đặc biệt khi một đứa trẻ nhắc đến sự giống nhau giữa hắn và ông ba trong ảnh.

Nhân vật xuất hiện:

Tân TrụcSơ Tranh