Ầm ầm ——
Thân thể Sơ Tranh khẽ lay động, vết nứt giống như trong di tích, từ phía trước kéo dài tới. Sơ Tranh lập tức mang theo Suweb tránh ra, vết nứt đi qua bên cạnh họ, cực nhanh vọt về nơi xa. Bầu trời vốn đang trong xanh bỗng dưng bị mây đen từ đâu xuất hiện, che lại, âm u như muốn áp xuống.
Trong tầng mây nặng nề, mơ hồ có tiếng rồng ngâm.
"A a!" "Cứu mạng!!" Tiếng kêu sợ hãi như thuỷ triều dâng lên.
Sơ Tranh giương mắt nhìn về phía xa, nơi hiện lên như một bức tranh thủy mặc, tất cả phế tích, kiến trúc tàn tạ lần lượt hiện ra. Đồng thời, những người vừa bị nhốt bên trong đang điên cuồng chạy ra ngoài. Mặt đất nứt ra những khe hở, có người vô ý đạp phải, thân thể nghiêng đi, đổ xuống và không bò lên được nữa. Những khe hở này giống như ma pháp trận, có thể hấp thu nguyên tố ma pháp.
"Suweb..." Sơ Tranh ấn cổ tay thiếu niên: "Rốt cuộc anh đã làm gì?" "Tôi không làm gì cả." Suweb trả lời, giọng điệu cực kỳ vô tội. "Những chuyện bây giờ không phải anh gây ra sao?" "Không phải nha." Suweb lắc đầu.
Sơ Tranh nhìn hắn, thiếu niên lập tức nhu thuận nở nụ cười, từ trên mặt hắn hoàn toàn không nhìn ra dấu hiệu của sự nói dối. "Tốt nhất không phải anh làm." Bằng không thì việc thu thập cục diện rối rắm này sẽ làm tôi muốn nổ chết đầu.
Trong Học Viện Ma Pháp, vài bóng người vội vàng xuyên qua hành lang, đẩy cửa phòng làm việc của viện trưởng ra. "Viện trưởng, xảy ra vấn đề rồi." "Tôi biết rồi." Viện trưởng đứng trước cửa sổ, nhìn về phía đám mây đen xa xa, thần sắc nặng nề: "Là ai tổ chức cho học sinh đến đó?"
Mấy đạo sư kinh ngạc nói: "Viện trưởng, không phải... Ngài bảo chúng tôi tổ chức sao?" Viện trưởng xoay người, ánh mắt sắc bén lướt qua đám người: "Tôi chưa từng phân phó các thầy cô làm chuyện này. Di tích kia chưa ai biết rõ ràng được, bên trong nguy hiểm trùng điệp, sao tôi lại để bọn trẻ đến đó!"
Khoảng thời gian này viện trưởng không có mặt ở học viện, hôm nay vừa trở về đã xảy ra chuyện lớn như vậy. Phía sau lưng mấy đạo sư rịn mồ hôi, một vị lấy ra một phong thư: "Nhưng đây chính là bút tích của ngài mà?" Viện trưởng nhận lấy thư xem, sắc mặt càng thêm âm trầm. "Tôi chưa từng viết." Ông đập thư lên bàn: "Gọi hết những ma pháp sư cao cấp trong học viện đến theo tôi."
Mọi người hoang mang, không ngờ viện trưởng lại chưa từng viết thư này.
Như Học Viện Ma Pháp tập hợp người, còn có hiệp hội ma pháp và người từ các đại gia tộc. Những thế lực lớn này nhanh chóng đến hiện trường. Khi đến nơi, mọi người không khỏi kinh hãi, nhãn quan đầy sợ hãi. Nhìn ra xa, phế tích vô số, mặt đất vỡ ra như mạng nhện, trải rộng toàn bộ vùng đất.
Đây là chuyện gì? Mọi người đồng thời cảm thấy hoảng loạn. Charles đến sau một bước, hỏi một người: "Bên trong xảy ra chuyện gì? Tìm được tiểu thư chưa?" "Vẫn… vẫn chưa." Người bị hỏi run rẩy trả lời. Khi họ đến, nơi này hoàn toàn tĩnh mịch, không có bất kỳ ai, chỉ có một mảnh kiến trúc được gọi là di tích này.
Trong số những người đến có không ít người có con tham gia hoạt động lần này, vì vậy Học Viện Ma Pháp trở thành mục tiêu công kích. "Vì sao lại tổ chức loại tham quan này? Chẳng lẽ Học Viện Ma Pháp không rõ tình huống di tích này sao?" "Nếu con trai tôi có chuyện bất trắc, tôi sẽ không tha cho các người đâu!" Viện trưởng Học Viện Ma Pháp có chút uy quyền, ông ta vừa mở miệng, đám người dần yên tĩnh trở lại.
"Chúng tôi cũng không ngờ đến tình huống này, bây giờ chuyện cấp bách nhất là tìm người. Chắc hẳn có người của hiệp hội ma pháp ở đây, liên lạc không được sao?" Trong di tích Bình Dương, luôn có người của hiệp hội ma pháp tiến hành thanh lý và thăm dò, học sinh đi vào chắc cũng sẽ ở khu vực an toàn. Sao lại xảy ra chuyện này? Và nếu chuyện này không phải do hiệp hội ma pháp phát ra danh ngạch trước, thì làm sao Học Viện Ma Pháp có thể tổ chức cho học sinh vào?
Rõ ràng không thể liên lạc với người của hiệp hội ma pháp. Bằng không thì giờ mọi người cũng không đứng ở đây. Nhưng ngay lúc này, trên bầu trời vang lên tiếng rồng ngâm. Một con cự long lao từ trong mây đen xuống, va vào kiến trúc phế tích xa xa, tạo thành tiếng động cực lớn.
"Đi!" Một đám người ào ạt chạy về phía bên kia.
Cự long va đập làm sập một mảnh kiến trúc, bụi bay mù mịt, toàn bộ thế giới ngập tràn bụi đất. Thiếu niên đứng trong lớp bụi, ngửa đầu nhìn cự long từ từ cúi xuống. "Dila." Cánh môi hắn khẽ mở, nhẹ nhàng kêu một tiếng, vươn tay ra. Cự long hạ thấp cái đầu cao quý, để cho thiếu niên để tay lên sờ.
"Ma Long trong vực sâu Dila." Một âm thanh tràn ngập khiếp sợ vang lên từ phía sau. Thiếu niên chậm chạp hoàn hồn, người đàn ông che một cánh tay, từ trong phế tích đi ra, thần sắc vừa khiếp sợ lại quỷ dị.
"Carson tiên sinh còn chưa chết à?" Giọng nói của Suweb vui vẻ như hỏi người đàn ông hôm nay đã ăn gì. Trên cơ thể Carson chật vật, một cánh tay mềm nhũn buông thõng, máu tươi theo ngón tay rơi xuống đất. "Cậu muốn làm gì? Đây là Ma Long, cậu giải phong ấn cho nó!" Carson nhìn chằm chằm vào cự long sau lưng thiếu niên.
"A... Dila rất ngoan." Thiếu niên chậm rãi giải thích. "Ngoan?" Carson không thể tin nổi, hắn lại nói một con Ma Long đã từng tàn sát thành phố, gây ra cuộc chiến hoành hành trên Tây đại lục là ngoan? Năm đó đã hy sinh bao nhiêu người mới phong ấn được nó.
Dila gầm nhẹ một tiếng, Carson bị khí tức cuốn đến, thân thể bay lên, đụng vào tảng đá phía sau, lăn xuống giữa bụi đất. "Dila." Suweb như có chút oán trách kêu lên: "Ngoan một chút."
Móng vuốt Dila cào trên mặt đất thành mấy đường thật sâu, nhưng rõ ràng đã bình tĩnh lại, chỉ dùng cặp mắt đầy ác ý nhìn chằm chằm vào Carson. "Khụ khụ khụ..." Carson ho khan, mùi máu tanh trong ngực phun trào.
Carson kéo thân thể đang gần rã rời, vẫn không quên cảnh báo Suweb: "Suweb, cậu biết mình đang làm gì không? Cậu có biết thả nó ra sẽ có hậu quả gì không!!" Trong phế tích, thiếu niên đứng thẳng, nụ cười nhẹ nhàng nhàn nhạt trên mặt: "Nhưng thứ mà các anh nên lo lắng bây giờ không phải là rồng của tôi nha."
Carson trong lòng bỗng cảm thấy hồi hộp. Thiếu niên chỉ một ngón tay: "Anh xem, thứ các anh nên lo lắng chính là hắn." Hắn? Ai? Carson nhìn về hướng thiếu niên chỉ. Đó là chỗ sâu hơn trong phế tích, mây đen trên bầu trời giống như bị hút xuống, hình thành một cái vòi rồng.
Carson cảm nhận được cỗ khí tức âm trầm quỷ quyệt kia, không phải phát ra từ Ma Long Dila, mà từ bên kia… Bên kia có gì? Carson thử đứng dậy, nhưng nhiều lần đều thất bại. Hắn vừa ho khan vừa hỏi: "Bên kia là cái gì? Cậu biết cái gì không?"
Đầu ngón tay thiếu niên gõ nhẹ lên cánh môi: "Không bằng Carson tiên sinh tự đi xem đi." "Suweb, đi." Âm thanh trong trẻo từ đỉnh đầu rơi xuống. Carson đột nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy một thiếu nữ đứng ở biên giới một mảnh kiến trúc chưa sụp đổ, rũ mắt nhìn thiếu niên. Đó là... Shelleya?
"Ồ." Thiếu niên đáp một tiếng, bò lên lưng cự long: "Carson tiên sinh, lộ trình vui vẻ."
Trong một sự cố lớn tại Học Viện Ma Pháp, Sơ Tranh và Suweb phải đối mặt với những rắc rối khi di tích bất ngờ phát nổ, làm lộ ra một con cự long tên Dila. Viện trưởng học viện tỏ ra bối rối khi phát hiện ra sự việc không phải do ông chỉ đạo. Trong khi đó, người dân hoang mang tìm kiếm những học sinh mắc kẹt. Tại hiện trường, sức mạnh của Dila khiến những kẻ có mặt không khỏi khiếp sợ, nhưng điều đáng lo ngại hơn đang ẩn sâu bên trong phế tích này.
Sơ Tranh và một thiếu niên đối mặt với tình huống khẩn cấp khi đất dưới chân họ bị nứt toạc ra, gây ra khủng hoảng. Thiếu niên tỏ ra bí ẩn và có ma pháp không gian, cứu thoát họ khỏi nguy hiểm. Trong lúc đó, cuộc trò chuyện giữa Sơ Tranh và thiếu niên diễn ra đầy hài hước và căng thẳng, kéo theo những biểu hiện của cảm xúc và sự gắn bó lẫn nhau. Cuối cùng, thiếu niên tuyên bố ý định giải phóng một con rồng tên Dila, khiến Sơ Tranh nghi ngờ về động cơ thật sự của cậu.