Sơ Tranh cảm thấy tình hình xung quanh đang trở nên hỗn loạn, hai người kia đang làm gì không rõ, bỗng dưng cởi bỏ quần áo. Hoàng đế, mỹ nhân của ngài đang làm chuyện khó hiểu này! Cô suýt nữa đã nhìn thấy cảnh tượng không nên thấy, nhưng có vẻ như có người đến, khiến cho họ lập tức tỉnh táo và nhanh chóng rời đi.
Sơ Tranh ngồi xổm trong bụi cây, chờ đợi họ khuất bóng rồi mới đứng dậy, tạo vẻ cao ngạo bước đi. Cô tìm kiếm Yến Quy nhưng không thấy. Tiểu Quý Tử giải thích rằng Yến Quy đang cầu phúc, vậy nên cô chỉ có thể quay về tẩm điện của mình.
Vừa vào tẩm điện, Sơ Tranh thấy một tiểu đạo sĩ mặc y phục thái giám, ngồi ăn vặt trên ghế. Tiểu đạo sĩ này trước đây đã nói với cô về một kiếp nạn của cô, nhưng từ đó đến giờ, cô chưa thấy hắn. Không ngờ hắn lại vào đây mà không xin phép.
“Sơ Tranh cô nương.” Tiểu đạo sĩ cầm điểm tâm lên hỏi: “Ngươi trộm tế phẩm?” Hắn cười hắc hắc thừa nhận.
"Tìm ta làm gì?" Cô đáp lại.
"Không có việc gì thì không thể tìm ngươi sao?" Tiểu đạo sĩ tiếp tục.
"Nếu không có việc gì thì không lên điện Tam Bảo." Sơ Tranh lạnh lùng đáp.
Tiểu đạo sĩ chần chừ: "Chuyện của Vinh vương, có phải do ngươi làm không?"
Sơ Tranh chỉ lướt mắt nhìn hắn: "Lời không nên nói lung tung."
"Ở đây không có người khác, ta là người trên thuyền của ngươi, sao phải đề phòng chứ?" Tiểu đạo sĩ cố gắng thuyết phục nhưng bị Sơ Tranh liếc qua lạnh lùng.
"Không phải ta." Cô khẳng định.
Tiểu đạo sĩ không tin: "Ngoại trừ ngươi, ta không nghĩ đến ai khác."
“Ngươi có chuyện gì không?” Sơ Tranh hỏi, vẻ mặt bực bội.
“Đừng hung dữ như vậy,” Tiểu đạo sĩ nhún vai: “Ta chỉ đến xem chút thôi.”
Sơ Tranh không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện, đuổi khéo hắn ra ngoài. Chẳng bao lâu sau, tiếng hô hoán bên ngoài khiến cô chú ý.
Lễ cầu phúc cuối cùng cũng kết thúc trong hoảng loạn. Theo như thường lệ, đoàn người đáng lẽ phải ở lại thêm một thời gian ngắn, nhưng năm nay đã xảy ra chuyện lớn nên Hoàng đế quyết định quay về ngay.
Khi đoàn người xuống núi, Sơ Tranh ngồi trong xe ngựa, vô cùng mệt mỏi vì đường đi xóc nảy. Cô cảm thấy như mình sắp bị xóc thành đồ ngốc. Bên cạnh, Lục Châu cố gắng an ủi: “Tiểu thư, đường xuống núi không dễ đi, ngài chịu khó một chút.”
Sơ Tranh chỉ đáp lại bằng một từ “Ừ”. Lục Châu lo lắng, đưa cho cô một tấm đệm ngồi.
Đúng lúc đó, một mũi tên bay vào từ cửa xe, găm vào thành xe. Lục Châu sợ hãi và hét lên. Tiếng hỗn loạn vang lên khắp nơi, trong khi Sơ Tranh vẫn bình tĩnh.
Sau đó, tiếng hô "Có thích khách!" vang lên, cùng với tiếng binh khí va chạm. Cảnh tượng bên ngoài tràn ngập náo động, thích khách đang nhảy từ vách đá xuống, rút vũ khí ra tấn công.
"Tiểu thư!" Lục Châu gào lên, lao về phía Sơ Tranh.
Một mũi tên bắn vào hướng họ, Lục Châu lao đến ôm lấy Sơ Tranh. Cô đưa tay chắn lại, mũi tên đột nhiên ngừng lại trong không trung, như bị một lớp tơ hồng vô hình ngăn cản.
Lục Châu mở to mắt, không thể tin vào mắt mình. "Tiểu thư, sao ngươi có thể làm vậy?"
Sơ Tranh ra hiệu nàng yên lặng, rồi nhảy ra khỏi xe. Cô vượt qua đám đông đang hỗn loạn, tìm kiếm Yến Quy nhưng không thấy. Trong lúc hỗn loạn, cô phát hiện Tiểu Quý Tử đang bị thương.
"Yến Quy đâu?"
"Vương gia... vương gia ở trong xe ngựa." Tiểu Quý Tử nói trong hoảng loạn.
"Xe ngựa không còn ở đây."
Tiểu Quý Tử lo lắng: "Nô tài vừa thấy vương gia ở đó, sao giờ lại không thấy nữa!"
Sơ Tranh không quá lo lắng, tự nhủ rằng chỉ cần tìm lại là được. Cô nhảy lên lưng một con ngựa, lập tức hướng về phía trước, biến mất trong đám người.
Trong khi đó, Yến Quy, ở một nơi đổ nát, mơ mơ màng màng tỉnh dậy. Hắn thấy mình đang mặc chiếc áo choàng mà Sơ Tranh đã mặc, và bị một cơn đau đầu hoành hành. Hắn nhớ lại rằng khi thích khách tấn công, xe ngựa đã bị xô đẩy, hắn cảm thấy mình bị rơi xuống vực, và một cảm giác quen thuộc về Sơ Tranh xuất hiện trong tâm trí.
Chưa kịp định hình lại mọi thứ, hắn đã thấy Sơ Tranh từ trong bụi cây xuất hiện, với dáng vẻ dũng cảm, tay áo xắn lên và có phần khí chất nữ hiệp. Cô ngồi xổm trước mặt hắn, chọc chọc mặt hắn và an ủi: "Không sao chứ? Đừng sợ, ta ở đây."
Giọng nói của cô sao mà lạnh lùng nhưng cũng dịu dàng, khiến Yến Quy cảm thấy an lòng giữa lúc nguy hiểm. Hắn chỉ có thể lặng im, cảm nhận được sự ấm áp từ bàn tay che mặt mình. Trong khoảnh khắc ấy, tất cả mọi thứ xung quanh như lắng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập mãnh liệt vang lên trong lòng hắn.
Trong lúc tình hình trở nên hỗn loạn với sự xuất hiện của thích khách, Sơ Tranh bình tĩnh ứng phó và bảo vệ Lục Châu khỏi mũi tên. Yến Quy, sau khi bị tấn công và ngất xỉu trong xe ngựa, tỉnh dậy và gặp Sơ Tranh. Dưới vẻ lạnh lùng, Sơ Tranh mang đến cho Yến Quy cảm giác an toàn và ấm áp. Cả hai cùng đối mặt với nguy hiểm, tình cảm giữa họ dần trở nên sâu sắc hơn.
Yến Quy xuất hiện ốm yếu, Sơ Tranh cố gắng giúp nhưng bị hắn từ chối. Sau khi uống canh gừng, hắn cảm ơn và muốn nghỉ ngơi. Trong khi đó, Vinh Vương gặp sự cố đuối nước kỳ lạ, khiến thái y lo lắng. Sơ Tranh có hành động dọa các thái y bằng đỉa, làm không khí ở hành cung nặng nề. Ngự lâm quân điều tra nhưng không tìm ra hung thủ. Sơ Tranh tình cờ chứng kiến cảnh một tướng quân và Trình Tiêu có hành động thân mật, khiến cô cảm thấy buồn cười.