Gần đây, Du Thi trải qua những ngày tháng không như ý. Sau khi bị công ty sa thải, cô tìm kiếm các vị trí thiết kế nhưng không ai cần đến. Đặc biệt là những công ty mà trước đây cô từng đạo nhái, họ từ chối và khuyên cô tìm nơi khác làm việc. Những nhà thiết kế đó không có chứng cứ để truy tố cô, nhưng vẫn lợi dụng ưu thế để đẩy cô ra ngoài. Dù Du Thi từng có danh tiếng, nhưng các công ty đã có nhà thiết kế tài năng không cần thêm cô.

Thiếu cơ hội, khả năng của Du Thi dần trở nên tầm thường. Hiện tại, cô chỉ có thể làm trợ lý, chịu đựng sự châm chọc hàng ngày. Sau một ngày dài làm việc, Du Thi về nhà trong trạng thái mệt mỏi. Khi mở cửa, cô thấy một người đang ngồi trên ghế sofa, sự thay đổi trong ánh mắt cô ngay lập tức chuyển sang tức giận: "Tại sao cô lại ở đây?! Cô vào bằng cách nào?!"

Cô gái trên ghế sofa bình thản trả lời: "Cha cô mở cửa cho tôi."

Du Thi hoảng loạn nhìn quanh phòng: "Cha tôi đâu? Cô đã làm gì ông ấy?"

"Ngủ."

Cô lập tức chạy vào phòng ngủ và thở phào khi thấy cha mình đang say giấc. Khi trở ra, cô hỏi: "Úc Sơ Tranh, cô đến đây làm gì? Cười nhạo tôi đúng không?"

Sơ Tranh thì lấy ra một chiếc điện thoại, đặt lên bàn. Nhìn thấy chiếc điện thoại, sắc mặt Du Thi thay đổi. "Đó là điện thoại của tôi! Cô đã cướp!!"

"Giúp tôi một việc," Sơ Tranh yêu cầu.

Du Thi híp mắt, tiến lại muốn cướp lại điện thoại, nhưng Sơ Tranh nhanh tay chụp lấy trước. Du Thi quay đầu, ánh mắt chất chứa sự thù hận: "Trả lại cho tôi! Đó là tài sản của tôi! Cô đang phạm tội!"

Sơ Tranh lắc lư chiếc điện thoại: "Điện thoại là của cô, nhưng nhiều thứ khác lại không phải."

Du Thi cảm thấy bản thân bị dồn vào thế bí. Cô chợt nhìn thấy dao gọt trái cây trên bàn, quyết định lấy nó làm vũ khí. "Trả điện thoại cho tôi, nhanh lên!!"

Cuối cùng, sau một lúc đấu tranh, Sơ Tranh đưa điện thoại cho cô. Du Thi cảm giác chiến thắng khi nhận lại điện thoại, nhưng chỉ trong chớp mắt, cô bị kéo xuống ghế sofa, dao gọt trái cây cắm vào đó.

"Du tiểu thư, bây giờ có thể giúp tôi một chuyện không?" Sơ Tranh hỏi.

Lưỡi dao sắc bén đặt trên cổ, tạo ra sự sợ hãi trong Du Thi. Cô không dám nhúc nhích, thậm chí không dám thở mạnh.

Sơ Tranh đưa Du Thi về nơi ở trước đây, và bắt đầu bàn luận. Du Thi bất chấp sự đe dọa, yêu cầu một số điều kiện. Nhưng Sơ Tranh vững vàng đáp lại rằng Du Thi không có quyền đưa ra yêu cầu.

Thời gian trôi qua, Du Thi quỳ gối, chấp nhận số phận. Khi bị ép, cô đã khóc lóc xin tha. Sơ Tranh thả cô ra với một lời cảnh cáo không được chọc giận mình.

Du Thi bắt đầu liên lạc với người bên ngoài, nhưng không nhận được sự trợ giúp. Cô phải tuân theo mọi lệnh của Sơ Tranh, gửi đi một tin nhắn mà theo yêu cầu, nội dung rất lạ.

Khi đã gửi, Du Thi lo lắng về tương lai của mình và không thể ngừng suy nghĩ về tình hình hiện tại. Sơ Tranh ẩn ý rằng sự chờ đợi của Du Thi sẽ có cái giá của nó, và nếu không cẩn thận, mọi chuyện có thể sẽ trở nên tồi tệ hơn.

Tóm tắt chương này:

Du Thi trải qua những ngày khó khăn sau khi bị sa thải và không tìm được việc làm. Khi trở về nhà, cô phát hiện Sơ Tranh đang ngồi chờ, đe dọa và yêu cầu cô giúp đỡ trong một tình huống căng thẳng. Dù Du Thi cố gắng phản kháng, cô vẫn phải quỳ gối chấp nhận số phận, bị ép thực hiện yêu cầu của Sơ Tranh. Tình hình trở nên nghiêm trọng khi Du Thi không nhận được sự giúp đỡ từ bên ngoài và phải đối mặt với những điều kiện khắc nghiệt từ Sơ Tranh.

Tóm tắt chương trước:

Trong không khí đón Tết, Trình Mộ tặng Sơ Tranh một chiếc vòng tay và bắt đầu những ngày ôn thi căng thẳng. Khi trở về từ kỳ nghỉ lễ, anh có vết thương do một tai nạn bất ngờ. Sơ Tranh lo lắng lượng sức khỏe của anh và yêu cầu anh ở nhà ôn tập. Ngày thi đại học đến gần, nhưng sau khi thi xong, Trình Mộ không về nhà, khiến Sơ Tranh hoang mang và tìm kiếm anh. Cuối cùng, khi Trình Mộ được đưa vào bệnh viện, cô lâm vào tình trạng khó khăn vì không thể liên lạc với ai ngoài anh.

Nhân vật xuất hiện:

Du ThiSơ TranhCha của Du Thi