Gã đàn ông lảo đảo rời đi, Thương Khí quay sang nhìn con mèo nhỏ khó tính của mình. "Nguyệt Bán, chuyện này là sao?"
"..."
—— Chính là giống như anh thấy đấy.
"Hả?" Thương Khí quét mắt nhìn quanh, trước đó cô luôn ra ngoài, không phải đã ở cùng với những con mèo hoang này sao?
"Cảm ơn." Câu nói cảm ơn đột ngột của Thương Khí khiến hắn bất ngờ. Nếu không phải cô phát hiện có điều bất thường và đuổi đến, thì mọi chuyện sẽ ra sao?
Hắn chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày một con mèo nhỏ lại đối xử tốt với mình như vậy...
—— Bảo vệ anh là chuyện tôi phải làm, không cần.
"Bảo vệ anh là chuyện tôi phải làm..." Thương Khí lặp lại câu này, biểu cảm hơi đờ đẫn. Bảo vệ hắn sao? Đáy lòng hắn như bị bàn tay to nắm chặt, không thở nổi. Hắn không thể tin mình lại nghe thấy một câu như vậy, lại nói với hắn.
Trên đường về, Thương Khí chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn hỏi: "Nguyệt Bán, em... là yêu quái sao?"
—— Chắc là không phải.
"Hả?"
"Phải thì phải, không phải thì không phải, cái gì gọi là chắc là không phải? Chính em cũng không rõ mình có phải là yêu quái không ư?"
Nguyên chủ chưa từng tu luyện, chỉ sau khi gặp phải con chó điên Hạ Cẩn mới có thể hiểu được lời của Hạ Cẩn. Về sau biến thành cô, cho nên không tính là yêu quái đi.
"Vậy vì sao em thông minh như thế?"
—— Tôi chính là thông minh như thế.
"..." Được rồi.
Sơ Tranh chờ đợi động tĩnh từ Hạ Cẩn bên kia, nhưng sau khi chiếc khăn tay được đưa về, Hạ Cẩn vẫn không có phản ứng gì.
Sơ Tranh đành tiếp tục mở rộng "địa bàn" của mình. Với phong thái tự tin, cô nhanh chóng thu phục Tây Thành, tiến độ nhiệm vụ nhảy đến 40%.
"Cứu mạng! Cứu mạng!!"
Tiếng cầu cứu từ trong bụi cỏ vang lên, Sơ Tranh cùng các tiểu đệ đi qua đó vừa vặn nghe thấy. Ban đầu Sơ Tranh không có ý định để ý, nhưng cuối cùng vẫn quyết định đi qua.
"Lão đại, chúng ta đi làm gì thế?"
"Cứu người."
"Vì sao chứ?" Tiểu đệ không hiểu: "Con người không phải là thứ tốt."
Sơ Tranh nghiêm túc đáp: "Làm mèo tốt!"
Chúng mèo: "..."
Lão đại nói gì cũng đúng!
Trong bụi cỏ, hai gã đàn ông đang giở trò, Sơ Tranh cùng một đám mèo xuất hiện bao vây lại, mắt mèo phát ra ánh sáng yếu ớt màu xanh lục trong bóng đêm, hai gã đàn ông rõ ràng bị màn quái dị này hù dọa.
Sơ Tranh vung móng vuốt nhỏ lên.
Mấy con mèo đồng thời cong sống lưng, phóng về phía hai gã đàn ông.
"A!"
"Không được qua đây!"
"Cút đi!"
"Mẹ! Một đám súc sinh! Cút ngay cho tao."
"A! Mắt của tao!"
Tiếng kêu thảm thiết của bọn đàn ông hòa lẫn với tiếng mèo kêu, không khí trên mảnh cỏ hoang trở nên âm u quái lạ.
Khi hai gã đàn ông sợ đến tè ra quần mà chạy đi, Sơ Tranh bước tới gần người phụ nữ trước đó bị hai gã đàn ông đè.
Chị ta sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn bọn họ. Sau đó không biết lấy sức lực từ đâu, chị hét lên một tiếng rồi chạy.
Sơ Tranh: "..."
Không phải, ngươi không cảm ơn ta sao?!
"Lão đại, ngài xem kìa, tôi đã nói những người này không có ai tốt rồi mà." Tiểu đệ số một bên cạnh phao tin.
Tiểu đệ số hai phụ họa: "Đúng vậy lão đại, chúng ta cứu được cô ta, cô ta không cảm kích thì cũng thôi đi, sao nhìn chúng ta như vậy, giống như chúng ta ức hiếp cô ta vậy."
Sơ Tranh: "..."
Chúng bay có thể câm miệng đi!
Tâm trạng Sơ Tranh không tốt lắm, trên đường về cũng không nói gì, cuối cùng vẫn lấy được hai tấm thẻ cảm ơn từ hai con mèo hoang lạc đàn.
Hai con mèo hoang nhìn rất thảm, Sơ Tranh bảo bọn chúng mang hai con này về trước, chỉnh đốn sắp xếp cho tốt.
Hôm nay Sơ Tranh vừa đến, liền bị mèo lão đại vây quanh.
"Lão đại, gần đây có mấy anh em mất tích."
"Hả?"
Mèo lão đại nhanh chóng nói lại mọi chuyện.
Hai ngày trước còn thấy mèo, hai ngày nay tìm không được.
"Tôi nghi ngờ là bị những người kia bắt đi rồi."
"Đúng đúng đúng, trước đó có thấy người lén lén lút lút."
"Có một số người ghê tởm, không dung được những mèo hoang như chúng ta, khăng khăng bắt chúng ta vào chỗ thu nhận mèo hoang gì đó."
"Bị nhốt trong lồng cảm thấy như mất cả linh hồn, tôi mới không muốn đến đó!"
Đám mèo hào hứng nói, chỉ trích tất cả nhân loại.
Mèo hoang không giống mèo cưng, không phải vừa sinh ra đã được nuôi dưỡng, có lẽ bọn chúng từng bị người rượt đuổi, bị người ức hiếp...
"Nơi mất tích là ở đâu?"
"Trong Thanh đường bên kia."
"Đều mất tích ở bên kia?"
Mèo lão đại gật đầu: "Mấy anh em đều hoạt động ở gần đó."
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ cào cào mặt đất: "Buổi tối đi xem một chút."
---
Buổi tối.
Sơ Tranh ngồi xổm trong một ngõ nhỏ, mèo khác phân tán ra ngoài, khi có thông tin sẽ trở lại báo cáo. Nhưng liên tiếp ngồi xổm mấy ngày, không chỉ người chưa bắt được, mà mèo lại mất tích mấy con.
Khu này rất lớn, cho dù có mèo trông coi, cũng khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ sót.
"Lão đại lão đại..."
Một con mèo màu quả quýt vội vã chạy về, thở hồng hộc: "Tôi thấy có người lén lén lút lút!"
Sơ Tranh vẫy đuôi: "Chỗ nào?" Ta muốn xem ai hại tiểu đệ của ta!
"Bên kia!"
Mèo quýt dẫn đường, Sơ Tranh nhanh chóng thấy người lén lút, thì ra là một cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ cầm đồ ăn cho mèo, đang cúi thấp, nhìn quanh trong đống tạp vật, miệng thi thoảng kêu meo meo.
Cô ấy không tìm thấy mèo, thất vọng thả đồ ăn cho mèo ở góc rồi thở dài rời đi.
Cô gái này có vẻ chỉ đến nuôi mèo hoang, không có điều gì kỳ quái.
Mèo quýt xấu hổ, không dám nhìn Sơ Tranh.
Khi Sơ Tranh chuẩn bị rời đi, trong đống tạp vật, một con mèo nhỏ ló ra, thận trọng nhìn xung quanh, đảm bảo không có ai, tiến đến đồ ăn cho mèo.
Biến cố xảy ra ngay lúc mèo nhỏ chạy ra, trong bóng tối bỗng có một cô gái chui ra, dùng túi trong tay đè con mèo nhỏ lại.
"Meo!!"
Con mèo nhỏ bị bắt, giãy dụa hét ầm lên. Cô gái buộc chặt túi lại, vội vã rời đi.
Cô gái này không phải người vừa cho mèo ăn, cô không đi đường lớn mà chọn những ngõ nhỏ khó đi.
Sơ Tranh lập tức bảo mèo quýt gọi mèo khác tới, chặn cô gái trong một con ngõ nhỏ.
Đột nhiên có nhiều mèo xuất hiện, cô gái không thấy sợ hãi, chỉ đi vòng quanh.
Sơ Tranh ngồi trên tường, từ trên cao nhìn xuống cô gái dưới.
Cô gái này mặt mày tái nhợt, ánh mắt vô thần, môi không ngừng đóng mở nhưng không phát ra tiếng.
Nhìn qua rất quái lạ.
Cô gái không có sức chiến đấu gì, Sơ Tranh chỉ cần hai ba cái là đã đè được. Sau khi bị trói chặt, cô gái vẫn giữ bộ dạng đờ đẫn.
Tình huống này không dễ xử lý, Sơ Tranh gửi tin nhắn cho Thương Khí, bảo hắn phái một vệ sĩ tới.
Ngày hôm nay Thương Khí có việc, Sơ Tranh không muốn hắn đến. Những vệ sĩ bên cạnh hắn hiểu rõ hành động của cô, bảo họ đến xử lý cũng được.
Nhưng không ngờ, Thương Khí lại tự thân tới.
Trên người hắn mặc trang phục chính thức, như vừa bước xuống từ một sự kiện lớn, xuất hiện trong ngõ tối rách rưới như đang đi trên thảm đỏ.
Sơ Tranh nhảy vào lòng Thương Khí.
Thương Khí ôm lấy cô, nửa như bất đắc dĩ, nửa như cưng chiều: "Em lại gây chuyện gì rồi?"
Thương Khí đối diện với mối quan hệ phức tạp giữa anh và Nguyệt Bán, khi cô mèo nhỏ bảo vệ anh và khiến anh nghi ngờ về thân phận của mình. Trong khi Sơ Tranh, mèo lão đại, dẫn dắt nhóm mèo hoang cứu giúp một phụ nữ đang gặp nguy hiểm, cô phải đối mặt với tình huống khó xử khi cứu được cô nhưng lại không nhận được sự cảm ơn. Cuối cùng, Thương Khí xuất hiện để hỗ trợ khi Sơ Tranh phát hiện một cô gái nghi vấn đang bắt cóc mèo, tạo nên một điểm nhấn căng thẳng trong câu chuyện.
Thương Khí tìm kiếm Nguyệt Bán và phát hiện cô đang đương đầu với một gã đàn ông bị thương nặng, vây quanh bởi một đàn mèo. Sau khi hiểu rõ tình hình, Thương Khí yêu cầu gã đàn ông thừa nhận ai đã sai khiến hắn đến đây. Trong lúc giao dịch căng thẳng, Thương Khí buộc gã phải lấy máu của mình cho một chiếc khăn tay, để chứng minh sự liên quan. Sơ Tranh, mặc dù xem Thương Khí là chủ nhân, nhưng vẫn không quên uy hiếp gã đàn ông, đe dọa sẽ bảo vệ bọn mèo của mình nếu gã dám làm trái. Cả tình huống trở nên căng thẳng và nghiêm trọng.