Nghênh Hương mở to mắt, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Đây có phải là lời của tiểu thư nhà mình không? Cô hoài nghi rằng mình đang có ảo giác, cố gắng bóp mình để xác nhận, nhưng tiểu thư vẫn đứng đó, không phải là một giấc mơ.
"Tiểu thư, trước đây không phải ngài từng nói không nên gây phiền phức cho đại nhân sao?" Nghênh Hương hỏi với sự cẩn trọng.
"Ta từng nói sao?" Sơ Tranh đáp, giọng điệu bằng phẳng, không hề có chút cảm xúc.
Nghênh Hương vô cùng thất vọng. Từ trước đến nay, tiểu thư không bao giờ nói ra những lời như vậy. Cảm thấy mọi thứ như đang bị đảo lộn, Nghênh Hương không thể tin rằng tiểu thư của mình lại thay đổi đến vậy.
Sau khi Vân Hương mời đại phu đến, Sơ Tranh ngồi bên cạnh quan sát, còn Nghênh Hương không thể không chấp nhận rằng đây không phải là giấc mơ. Tiểu thư đã thật sự thay đổi.
Đại phu đưa ra toa thuốc và khẳng định rằng Nghênh Hương sẽ không sao, chỉ cần uống thuốc đúng giờ. Vân Hương định lấy thuốc nhưng Sơ Tranh ngăn lại, nói cô sẽ làm.
Vân Hương lập tức lo lắng: "Hoàng tử phi, là nô tì không làm tốt sao?"
"Chủ tử ngươi không muốn hầu hạ ở đây. Ta giữ ngươi lại làm gì?" Sơ Tranh thẳng thắn trả lời. Vân Hương lặng người đi, sau đó quỳ xuống, cầu xin đừng đuổi cô đi.
"Ra ngoài." Sơ Tranh sắc mặt không đổi, ra lệnh.
Vân Hương kêu lên, nhưng Sơ Tranh đã lực lưỡng ném cô ra ngoài. Bên ngoài lạnh lẽo, Vân Hương run rẩy, cảm thấy sự khác biệt của tiểu thư trước đây và hiện tại.
Sau khi đuổi Vân Hương đi, Sơ Tranh tìm người khác để lấy thuốc cho Nghênh Hương, sau đó trở lại phòng mình. Cẩm Tú Các có không ít người, nhưng họ đều nghỉ ngơi vì không thấy tiểu thư xuất hiện.
Sáng hôm sau, khi Sơ Tranh ra khỏi phòng, những người hầu đều ngạc nhiên, không hề hay biết rằng tiểu thư đã trở về. Dù trước kia tiểu thư không được sủng ái, họ cũng không dám vượt quá, chỉ vội vã chuẩn bị bữa sáng.
Rắc rối xảy ra khi một nữ nhân xinh đẹp xuất hiện trước mặt Sơ Tranh, hành lễ và nói rằng cô là em gái. Sơ Tranh lạnh lùng đáp: "Ta không có em gái."
Chân Nhu, cô gái đó, cảm thấy căng thẳng khi nghe Sơ Tranh nói như vậy. Cô ta có ý định đến thăm, nhưng sự xuất hiện của Sơ Tranh thật sự khác lạ. Ánh mắt cứng rắn, không còn yếu đuối như xưa.
"Ngươi không có phân vị gì, có tư cách gì mà đứng nói chuyện với ta?" Sơ Tranh hỏi, khiến Chân Nhu sững sờ. Sự hiện diện của tiểu thư trước mặt quả nhiên rất mạnh mẽ.
Chân Nhu cảm thấy chột dạ khi nhận ra địa vị thật sự của mình, nhưng cô ta cố làm bộ, hỏi Sơ Tranh lý do tại sao cô lại đuổi mình.
Sơ Tranh chỉ đơn giản ra lệnh cho các người hầu: "Ném cô ta ra." Mặc cho việc Chân Nhu phản kháng, các hạ nhân cuối cùng cũng đã hành động, đưa cô ta khỏi Cẩm Tú Các.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Chân Nhu tức giận nhưng không thể làm gì được. Cô ta biết, lần này Hoàng tử phi đã thật sự không giống như trước nữa, và có thể cô không còn được sủng ái như xưa.
Sơ Tranh bất ngờ thay đổi tính cách, khiến Nghênh Hương hoang mang. Sau khi đại phu đến và khẳng định Nghênh Hương không sao, Sơ Tranh thể hiện sự cứng rắn khi đuổi Vân Hương đi. Sáng hôm sau, sự trở về của Sơ Tranh gây bất ngờ cho các hầu gái. Khi Chân Nhu, em gái của Sơ Tranh, xuất hiện và cố gắng tiếp cận, Sơ Tranh thể hiện quyền lực và quyết đoán, yêu cầu ném cô ta ra ngoài, cho thấy sự thay đổi mạnh mẽ trong nhân cách của tiểu thư.
Trong một xã hội coi trọng danh dự, Sơ Tranh phải đối mặt với tình huống căng thẳng khi bị áp lực từ tiểu tình nhân của Trường Tôn Hành. Dù phải hối lỗi, nàng gặp phải một thích khách và hoảng loạn tìm cách lẩn tránh. Khi trở về, Sơ Tranh phát hiện Nghênh Hương, người mà nàng thân cận, đang bệnh nặng. Nàng quyết định mời đại phu chăm sóc cho Nghênh Hương, không để bản thân bị phụ thuộc vào sự kiểm soát của người khác.