Sơ Tranh đưa Nghênh Hương trở về phủ và đúng lúc gặp Chân Nhu đứng ở cửa ra vào. Trước đây, Chân Nhu thường tạo dáng cầu kỳ và ăn mặc chỉn chu, nhưng giờ đây, ả trông có vẻ yếu đuối và tội nghiệp. Thế nhưng, hình như trang điểm của ả vẫn được chăm chút. Cảnh tượng này làm người ta không khỏi cảm thấy thương hại, nhưng cũng đủ để khiến người khác nghi ngờ.

Chân Nhu nhìn thấy Sơ Tranh, trong ánh mắt ả lóe lên sự oán độc, nhưng nhanh chóng nhún người hành lễ, thể hiện sự khiêm nhường hết mức. "Tham kiến Hoàng tử phi," ả nói. Sơ Tranh chỉ nhìn thẳng, lướt qua bên ả, như thể ả chỉ là một bụi cỏ bên đường, không đáng chú ý.

Chân Nhu siết chặt khăn tay, ánh mắt đầy thù hằn nhìn Sơ Tranh rời đi. Đến đêm, Trường Tôn Hành mang theo người của mình đến tìm Sơ Tranh. "Tam hoàng tử, ngươi tới làm gì?" Sơ Tranh thắc mắc, "Hôm nay ta không làm gì mỹ nhân của ngươi nha!"

"Hoàng tử phi, ngươi là phu nhân của ta, ta đến chỗ ngươi thì có gì không thể?" Trường Tôn Hành lạnh lùng nói.

Sơ Tranh không chấp nhận và một mạch đẩy Trường Tôn Hành ra ngoài. "Yến Sơ Tranh!" Trường Tôn Hành tức giận cắn răng gọi tên cô.

"Tam hoàng tử, nơi này không chào đón ngươi," Sơ Tranh đáp, kiên quyết không cho phép Trường Tôn Hành vào. "Ngươi đừng quên thân phận của mình," Trường Tôn Hành cảnh cáo, nhưng Sơ Tranh chỉ hờ hững đáp trả: "Ngươi không vui thì hưu ta đi!"

Khi Sơ Tranh nhanh chóng đóng cửa lại, tiếng đóng sập vang lên làm Trường Tôn Hành nổi giận, đạp vào cửa khiến nó phát ra tiếng động lớn. Sơ Tranh trong phòng nghe thấy tiếng ồn, cảm thấy bực bội.

Nghênh Hương, thấy tình hình có phần căng thẳng, lo lắng hỏi Sơ Tranh: "Tiểu thư, ngài chọc giận Tam hoàng tử như vậy có thật sự không sao không? Nếu như hắn muốn..."

"Chỉ có ta hưu hắn, làm gì tới phiên hắn," Sơ Tranh lạnh lùng đáp, khiến Nghênh Hương hơi ngỡ ngàng. Rõ ràng tiểu thư không còn thích Tam hoàng tử nữa.

Sau đó, Sơ Tranh gọi Sư Dịch đến. Hắn có vẻ tránh né cô trong thời gian gần đây, khiến Sơ Tranh không hài lòng. Khi Sư Dịch xuất hiện, Sơ Tranh lập tức hỏi: "Gần đây ngươi trốn tránh ta làm gì?" Hắn không phủ nhận, chỉ chăm chú nhìn sàn nhà.

Sơ Tranh ngả người ra ghế đu và hỏi hắn về một vấn đề riêng tư, khiến Sư Dịch có phần ngượng ngùng. "Tiểu thư, thuộc hạ thân phận hèn mọn, không dám trèo cao," hắn chần chừ trả lời. "Ngươi từ chối ta?" Sơ Tranh không khỏi nhướng mày, lập tức ra lệnh cho hắn lại gần.

Khi Sư Dịch tiến lại, Sơ Tranh kéo cổ tay hắn, và cảm giác ấm áp từ tay cô khiến tim hắn đập loạn nhịp. "Tặng ngươi," cô nói, nhét vào tay hắn một khối ngọc bội tinh xảo.

Sau đó, Sơ Tranh nhắm mắt lại, phất tay như đuổi ruồi, và Sư Dịch chỉ còn biết ngậm ngùi rời khỏi.

Thời gian trôi qua, Sơ Tranh từ chối Trường Tôn Hành, khiến hắn không xuất hiện trong hơn mười ngày. Một thời gian sau, Sơ Tranh nghe nói Chân Nhu mang thai, khiến Trường Tôn Hành dành nhiều sự quan tâm cho ả và chẳng được gần gũi với Sơ Tranh nữa.

Nghênh Hương tức giận khi biết tin đó, than phiền với Sơ Tranh về việc không thể lấy nguyên liệu nấu ăn để bồi bổ thân thể cho cô vì tất cả đã được chuyển đến Thủy Tâm Các để phục vụ cho Chân Nhu. "Cứ tiếp tục như thế, ngài sẽ thế nào?" Nghênh Hương lo lắng.

Sơ Tranh kiên nhẫn lắng nghe, sau đó đưa ra một số ngân phiếu để Nghênh Hương mua nguyên liệu về. "Đi mua rồi dùng, không đủ thì mua thêm," Sơ Tranh nói với sự tự tin. Nghênh Hương cảm thấy lúng túng khi nhìn ngân phiếu, nhưng không thể từ chối chỉ thị của tiểu thư.

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh trở về phủ và gặp Chân Nhu, người đang lộ vẻ tội nghiệp nhưng vẫn giữ chút kiêu hãnh. Mâu thuẫn xảy ra khi Trường Tôn Hành tới tìm Sơ Tranh, nhưng bị cô đẩy ra ngoài. Sự kiên quyết của Sơ Tranh làm Trường Tôn Hành tức giận. Sau đó, Sơ Tranh gọi Sư Dịch đến, thể hiện sự quan tâm nhưng cũng gây ngượng ngùng. Cuối cùng, tin Chân Nhu mang thai khiến Trường Tôn Hành dần xa cách Sơ Tranh, gây lo lắng cho Nghênh Hương về tình hình sức khỏe của tiểu thư. Sơ Tranh vẫn tự tin và quyết đoán khi hỗ trợ Nghênh Hương mua nguyên liệu bồi bổ.

Tóm tắt chương trước:

Tả phu nhân, sau khi kết hôn với Tả đại nhân, nhận ra chồng mình không như kỳ vọng. Tả đại nhân lún sâu vào tình cảm bên ngoài, khiến Tả phu nhân đau lòng và bị áp lực phải chịu đựng. Dù bị chỉ trích vì thiếu bao dung, nàng vẫn không thể quên tình yêu từ thuở bé. Lâm phu nhân cầu xin Sơ Tranh giúp Tả phu nhân nhưng nàng lại khuyên phải nắm quyền lực nếu không thể rời bỏ. Cuộc sống của Tả phu nhân đầy thử thách khi phải đối mặt với sự phản bội và âm mưu từ tiểu thiếp của chồng.