Đám người rời khỏi phủ đệ, không khỏi bàn tán về một nam nhân vừa xuất hiện, người mà họ không quen biết. Sơ Tranh chỉ biết người hầu tên Nghênh Hương thường đi theo bên cạnh cô, còn những người còn lại đều là người làm không có địa vị gì. Đột nhiên một người đẹp trai như vậy xuất hiện khiến họ không khỏi nghi hoặc.
Trong phủ, Sư Dịch chờ cho mọi người đi rồi, liếc nhìn Sơ Tranh một chút, sau đó đẩy bát trước mặt về phía cô: “Uống cái này trước đi.” Sơ Tranh không tỏ ra mặn mà với ý kiến này. Nhìn thấy sự im lặng của cô, Sư Dịch bèn hỏi: “Sao thế?”
“Chàng uống giúp ta đi.” Cô đưa bát cho hắn.
Sư Dịch nhíu mày, đẩy bát về: “Nhưng đây là đưa đến cho nàng.” Nghênh Hương đã nói với hắn rằng Sơ Tranh không được khỏe, nên hắn cần phải đảm bảo cô uống hết.
“Ta không muốn uống.” Sơ Tranh lại đẩy bát qua.
“Không được.”
“Sư Dịch!”
“Tiểu thư.”
“Chàng thích ta không?” Câu hỏi bất ngờ khiến Sư Dịch bối rối nhưng cuối cùng cũng gật đầu: “Ừ... Thích.”
Sơ Tranh bèn kiên quyết: “Vậy chàng uống giúp ta đi.”
“Tiểu thư...”
“Không phải chàng thích ta sao?” Cô lập luận như thể hắn không có lý do gì để từ chối. “Chút chuyện này cũng không giúp ta, chàng coi như là không thích ta rồi?”
Sư Dịch từ chối không nổi nên đành uống hết bát nước đường mà chỉ là một chất lỏng ngọt ngào với chút vị cay. Không biết có tác dụng gì nhưng sẽ không nguy hại.
Thấy hắn đã uống xong, Nghênh Hương tỏ ra nghi ngờ: “Tiểu thư uống rồi?”
“... Không có.”
Nghênh Hương nhìn thấy ánh mắt của Sư Dịch, cảm nhận được điều gì đó nên không đẩy vấn đề tiếp tục. Cô chỉ khẽ giải thích rằng đó là nước đường gừng để Sơ Tranh bớt lạnh.
Trong thời điểm ấy, cô mải suy nghĩ về kế hoạch trốn khỏi nơi này, không muốn nghĩ về chuyện con cái mà Nghênh Hương vừa nhắc tới. Hậm hực, Sơ Tranh quyết định phải ra ngoài một chút, và cuối cùng đã thoát được khỏi ánh mắt của Nghênh Hương.
Khi đến bên cửa sổ, Sư Dịch nhìn thấy cô đứng bên ngoài hỏi: “Nàng đang làm gì vậy?” Sơ Tranh nhanh chóng bám lấy cửa sổ leo vào, làm hắn bất ngờ, nhưng rồi cô lập tức ôm chặt lấy hắn. Khó xử, Sư Dịch kéo nhẹ khoảng cách nhưng Sơ Tranh tiếp tục ôm hắn thật chặt.
“Tại sao nàng không dùng cửa bên kia?” Sư Dịch hỏi, trong khi Sơ Tranh lại có ý đùa giỡn: “Chàng không cảm thấy như vậy rất kích thích sao?”
Trong khi đó, ở phủ Tam hoàng tử, Trường Tôn Hành đang đối mặt với hàng loạt xui xẻo, mọi thứ dường như không suôn sẻ. Những vấn đề trong hoàng cung và tình hình của Khấu gia khiến gã không thể tự bảo vệ bản thân. Gã lo lắng khi nghe tin Yến tiểu thư sắp xuất giá, không biết cô định kết hôn với ai.
Nhân tin tức từ một thị vệ, Trường Tôn Hành tức giận: “Vậy còn không đi nghe ngóng đi! Nuôi ngươi làm gì!” Dường như gã không thể chấp nhận sự thật rằng mình không còn quyền lực và cũng không hiểu tại sao nàng vẫn có thể xuất giá khi gã đang gặp khó khăn.
Trong phủ đệ, Sơ Tranh và Sư Dịch trải qua một cuộc đối thoại căng thẳng xoay quanh việc uống thuốc, nơi tình cảm giữa họ dần hé lộ. Trong khi đó, Trường Tôn Hành đối mặt với những khó khăn trong cuộc sống và sự lo lắng về việc Yến tiểu thư sắp kết hôn. Hai mạch truyện giao thoa, thể hiện sự đấu tranh giữa tình cảm cá nhân và áp lực từ xã hội.
Trong không khí căng thẳng, Sư Dịch và Sơ Tranh trải qua những giây phút giao tiếp đầy cảm xúc, thể hiện sự quan tâm và mâu thuẫn nội tâm. Sư Dịch thừa nhận những cảm xúc ẩn sâu bên trong mình nhưng lại lo sợ về việc tiếp cận Sơ Tranh. Sau một cuộc đối thoại, Sơ Tranh quyết định rời đi cùng Sư Dịch, tạo nên một khoảng khắc gần gũi giữa họ. Dù có những lo lắng và giằng xé trong lòng, cả hai tìm cách hiểu nhau hơn qua những hành động đơn giản nhưng đầy ý nghĩa.