Trì Quy sau bữa ăn không còn hứng thú tiếp tục đi ăn với Sơ Tranh nữa. Trong suốt đoạn đường về, anh không nói một lời nào. Khi đến đại sảnh, Trì Quy lập tức tìm cớ để rời đi.
Kể từ đó, Trì Quy và Sơ Tranh không có nhiều cơ hội gặp gỡ. Bối Tiếu Tiếu, người bị Sơ Tranh dọa sợ, đã ở lại khách sạn cho đến khi trở về mà không ra ngoài lấy một lần.
Chuyến du lịch mùa thu này không ghi nhận bất kỳ sự cố nào lớn, điều này khiến các giáo viên cảm thấy hài lòng. Tuy nhiên, thông tin về khách sạn mà họ ở đã nhanh chóng lan truyền trong số sinh viên. Trước đây đã có một nhóm sinh viên đi du lịch, nhưng họ không ở cùng một khách sạn sang trọng.
Khi tin tức về sự phân biệt trong chỗ ở được lan truyền, các học sinh không khỏi bức xúc. Họ bắt đầu tò mò về việc tại sao nhóm mới lại được ở khách sạn năm sao. Ban giám hiệu đã cảm thấy rất lo lắng, vì không đưa nhóm chưa đi mà chỉ để nhóm đã tham quan ở chỗ đó.
Giữa lúc trường học đang có những căng thẳng này, một người đứng đầu đã gọi điện, tuyên bố có thể tài trợ một khoản tiền cho nhà trường. Số tiền này sẽ giúp họ giải quyết vấn đề tạm thời, nhưng cũng khiến nhiều người cảm thấy nghi ngờ về nguồn gốc của nó.
Giáo viên chủ nhiệm của Sơ Tranh đã gọi cô lên hỏi rõ. Sơ Tranh bình tĩnh thông báo rằng mình vừa thừa kế một tài sản và do đó cảm thấy việc tài trợ cho trường là hợp lý. Cô không vi phạm bất kỳ quy định nào, vì vậy trường học không thể điều tra.
Tin tức về khoản quyên góp nhanh chóng lan ra giữa các sinh viên, nhưng không ai biết rõ ai đã đứng sau. Hầu hết đều cho rằng đó là do phụ huynh của một học sinh nào đó. Các sinh viên đã liệt kê ra những người có khả năng, nhưng cuối cùng không có manh mối nào cụ thể.
Cuối cùng, mọi người đã chuyển sự chú ý sang kỳ thi tháng, quay lại việc ôn tập. Các học sinh trung học Đông Dương nỗ lực giải đề và chuẩn bị cho kỳ thi, trong khi trung học Hoa Hải lại cảm thấy không cần phải nghiêm trọng hóa vấn đề này.
Sơ Tranh, để cải thiện thành tích, đã dành thời gian đọc sách và làm bài tập. Một ngày nọ, bạn học ngồi bàn trước bất ngờ đưa cho cô một mảnh giấy, bảo rằng có người nhờ truyền cho cô. Trong giấy viết rằng nam sinh đó muốn gặp cô sau giờ tự học. Sơ Tranh không quan tâm và ném giấy đi.
Ngày hôm sau, giấy lại đến với lời nhắn rằng có việc quan trọng cần nói. Cô vẫn không để ý. Ngày thứ ba, lại có giấy đến. Cô quyết định trả lại cho nam sinh đó.
Sau giờ tự học, khi Sơ Tranh chặn nam sinh lại, cậu ta có chút luống cuống. Cậu đề xuất chuyển đến nơi khác để nói, nhưng Sơ Tranh đã từ chối và bảo cậu nói ngay tại chỗ. Nam sinh bối rối, không biết phải trả lời sao. Sơ Tranh đe dọa sẽ báo cáo với giáo viên nếu không có câu trả lời.
Cuối cùng cậu ta xác nhận mình tự muốn gặp Sơ Tranh.
Trong khi đó, Trì Quy và Du Tử Tích đang theo dõi từ xa. Du Tử Tích nhận thấy có điều gì đó thú vị giữa hai người, và họ cùng đi theo để xem chuyện gì đang diễn ra. Tuy nhiên, lúc họ tiến lại gần, Sơ Tranh và nam sinh kia đã rời đi theo hướng sân thể dục.
Du Tử Tích hỏi Trì Quy liệu Sơ Tranh có đồng ý gì với nam sinh kia không, vì mối quan hệ giữa họ rất căng thẳng mà không ai biết.
Sau bữa ăn, Trì Quy không còn muốn gặp Sơ Tranh và nhanh chóng tìm cớ rời đi. Chuyến du lịch mùa thu không có sự cố lớn nhưng tin tức về sự phân biệt chỗ ở nhanh chóng lan rộng, gây bức xúc trong sinh viên. Sơ Tranh thừa nhận vừa thừa kế tài sản và tự nguyện tài trợ cho trường, khiến nhiều người nghi ngờ. Trong khi ôn thi, Sơ Tranh nhận được nhiều giấy nhắn từ một nam sinh muốn gặp. Dù ban đầu không quan tâm, cuối cùng Sơ Tranh đã từ chối lời đề nghị gặp riêng. Trì Quy và Du Tử Tích theo dõi từ xa mối quan hệ căng thẳng giữa Sơ Tranh và nam sinh đó.
Trì Quy an ủi Sơ Tranh về những lời nói của người khác và họ cùng đi đến một cửa hàng ăn. Trong bầu không khí thân mật, Trì Quy đề nghị giữ bí mật về một sự cố trên núi, điều này khiến Sơ Tranh nghi hoặc và đưa ra yêu cầu bất ngờ là trở thành bạn trai hoặc bạn gái của nhau. Tâm trạng của Trì Quy trở nên khó xử khi đối mặt với đề nghị này.