Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
"Vậy không phải hôn lễ lại không hoàn thành à?" Trong bối cảnh tinh tế của các gia tộc danh tiếng, hôn lễ mang tầm quan trọng lớn. Lương Niệm hai lần không thể hoàn thành hôn lễ, trở thành chuyện cười đã được định sẵn cho cô ta.
Trần Xuyên thầm nghĩ: "..."
Điểm chú ý của tiểu thư có phải hơi có vấn đề không? Bây giờ, vấn đề chính là — Lộ Triệu Niên đang hôn mê bất tỉnh.
"Nguyên nhân là gì?" Cuối cùng Sơ Tranh cũng đặt câu hỏi quan trọng mà người khác sẽ chú ý.
"Kết luận sơ bộ là trúng độc."
Sơ Tranh nhướng mày: "Ai có thể hạ độc con trưởng của một gia tộc lớn như vậy?"
Trần Xuyên: "..."
Chả nhẽ anh ta lại nghe ra ý trong câu nói của tiểu thư là muốn thưởng cho kẻ đã hạ độc?
"Không biết, Lộ gia đã chặn tất cả mọi người lại, có lẽ trong thời gian ngắn sẽ có kết quả."
Sơ Tranh lạnh lùng nói: "Thật đáng thương."
"???"
Ai mới là người đáng thương? Là khách mời tham gia hôn lễ, là Lộ Triệu Niên, hay là Lương Niệm?
Tâm tư của tiểu thư rõ ràng khó đoán, vì vậy Trần Xuyên không cố gắng đoán mò nữa. Sau một thời gian nhận được thông tin, Trần Xuyên trở về và thì thầm: "Tiểu thư, Uất tiên sinh tới."
Sơ Tranh lập tức đứng dậy: "Cho hắn vào."
Trần Xuyên hơi bất ngờ, nhanh chóng nhận ra Sơ Tranh đã hiểu nhầm: "Là Uất Thương Hải tiên sinh."
Sơ Tranh không chút biểu cảm ngồi lại, hơi nhấc chân lên: "Cho ông ta vào đi."
Trần Xuyên: "..."
Ai có thể biết được.
Trần Xuyên ra ngoài thông báo, nhưng chưa kịp dẫn người vào thì đã thấy một thiếu niên bước vào từ cửa chính. Hắn đi hơi chậm, đang quan sát xung quanh. Khoảng thời gian này, hắn không có lớp học, nên thời gian đến học viện rất ít, tự nhiên không gặp được Sơ Tranh.
Uất Thì không biết chuyện của Thái Anh Chân có liên quan đến Sơ Tranh không... Hắn nghe nói quân đoàn thứ hai đã mang người đi. Sau đó, hắn cũng bị gọi đến, nhưng chỉ ở bên đội tuần tra.
Trực giác cho hắn biết, chuyện của Thái Anh Chân chắc chắn không thể không liên quan đến cô. Đối với hắn, đó là một vấn đề phức tạp, nhưng đối với cô, đó chỉ là một chuyện nhỏ.
"A Thì!" Giọng nói của Uất Thương Hải làm hắn bất ngờ, hắn vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, sắc mặt lập tức trầm xuống và trong chớp mắt đã xoay người định rời đi. Nhưng tốc độ của Uất Thương Hải quá nhanh, nhanh chóng chặn hắn lại.
"A Thì, sao cháu lại ở đây?"
"Đi ngang qua."
Uất Thì không muốn dây dưa với Uất Thương Hải, chỉ muốn rời đi, nhưng Uất Thương Hải kiên quyết chặn hắn lại.
"Thời gian qua cháu cứ trốn tránh chú, A Thì, chú thực sự rất lo lắng cho cháu..."
Vẻ lo lắng trên mặt Uất Thương Hải không giống như đang giả bộ.
"Tôi không cần ông lo lắng cho tôi." Uất Thì âm trầm liếc ông ta: "Phiền Uất tiên sinh nhường đường."
"A Thì..."
"Uất thiếu gia." Trần Xuyên nhẹ gật đầu, thái độ kính cẩn: "Tiểu thư biết ngài tới sẽ rất vui, tôi xin phép dẫn ngài lên trước?"
"Tôi..."
"Uất thiếu gia, xin mời bên này." Trần Xuyên vươn tay dẫn đường, đồng thời gọi người bên cạnh tới phân phó: "Cậu dẫn Uất tiên sinh đến phòng tiếp khách trước đi."
Uất Thì nhìn Uất Thương Hải một chút, cuối cùng vẫn đi theo Trần Xuyên.
Uất Thương Hải: "..."
-
Thang máy không ngừng lên xuống, Trần Xuyên chăm chú dẫn đường.
"Mời ngài tới bên này."
Uất Thì quan sát xung quanh, ánh mắt lưu lại ở lối đi an toàn, âm thầm ghi nhớ. Trần Xuyên dừng lại trước một cánh cửa và thông báo: "Tiểu thư, Uất thiếu gia tới."
"Vào đi."
Trong phòng, giọng nói lạnh lùng của cô phát ra.
Trần Xuyên không có ý định vào, chỉ ra hiệu Uất Thì tự vào.
Uất Thì: "..."
Mặc dù đã tới đây, Uất Thì không sợ, quyết định bước vào bên trong.
Sơ Tranh tưởng người vào là Uất Thương Hải, nhưng khi nhận ra đó là Uất Thì, cô mới hiểu ra rằng Trần Xuyên gọi "Uất thiếu gia" là đang nói về hắn.
"Sao anh lại tới đây?" Sơ Tranh lập tức ngồi dậy.
Một thiếu niên tốt lại tìm đến mình! Quá ấn tượng!
"Vừa đi ngang qua đây." Ánh mắt Uất Thì hơi lung lay: "Cô có bận không? Tôi không muốn quấy rầy cô..."
"Không bận."
Một người tốt như anh dù có bận mấy cũng phải tiếp đón!
"Ngồi đi." Sơ Tranh bảo Trần Xuyên mang đồ uống và điểm tâm lên.
"Không cần, tôi chỉ vừa đi ngang qua." Uất Thì nắm chặt tay trong túi, hít sâu một hơi, lấy ra hai thứ mỏng manh như tấm tinh phiến: "Cô có thời gian không?"
"... Có."
"7 giờ chiều có một buổi biểu diễn, cô muốn đi không?"
"Cùng anh?"
Uất Thì hơi chần chừ: "Ừ..."
"Đi." Vậy thì phải đi chứ, hàng nghìn năm mới có cơ hội như này!
Uất Thì để hai tấm tinh phiến lên bàn: "Vậy đến lúc đó liên lạc, tôi... Tôi đi trước."
Hắn đi hai bước lại nhớ đến Uất Thương Hải.
Hắn xoay người hỏi: "Tại sao cô lại muốn gặp Uất Thương Hải?"
Hắn nghe được từ vài câu của Trần Xuyên, biết khách sạn Just hiện tại đang thuộc sở hữu của cô, nên Trần Xuyên đón Uất Thương Hải quả thực không ngờ rằng hắn cũng đến.
Sơ Tranh không trả lời, chỉ hỏi: "Gần đây anh có phát hiện gì bất thường không?"
Uất Thì lắc đầu: "Không."
"Anh có muốn chuyển tới ở không?"
Uất Thì: "???"
Chẳng lẽ hắn đang hỏi chuyện của Uất Thương Hải sao? Tại sao tự dưng nhảy sang chủ đề này?
"Có nhiều phòng lắm, anh có thể tùy ý chọn." Vì bảo vệ nhóc con của cô, có thể nói cô đã tiêu tốn rất nhiều tâm tư.
Uất Thì đè nén nghi vấn: "Không cần, chỗ tôi ở rất tốt."
Sơ Tranh chặn đứng lối suy nghĩ không hợp với giá trị quan chính của mình: "Vậy anh nhớ tự chăm sóc bản thân."
"Tôi hiểu rồi."
Uất Thì muốn hỏi chuyện của Uất Thương Hải, nhưng Sơ Tranh lại chuyển đề tài, rõ ràng không muốn nói cho hắn biết.
Uất Thì là một người rất biết điều, không tiếp tục hỏi nữa.
-
Sau khi tiễn Uất Thì, Sơ Tranh định lùi bước thì đụng đầu vào cửa.
Ôi! Cô nên...
"Tiểu thư, ngài có việc gì?" Trần Xuyên bước vào và thấy Sơ Tranh đang chống đầu vào cửa, anh ta không dám vào, thận trọng hỏi.
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh quay người, bình tĩnh vuốt lại tóc.
"Uất Thương Hải ở đâu?"
"Trong phòng tiếp khách."
"Đi xem thử." Sơ Tranh bình tĩnh bước ra ngoài: "Đúng rồi, anh bảo người theo sau... Được rồi, anh tự đi, khoảng thời gian này đều đi theo Uất Thì."
Trần Xuyên không hỏi lý do, chỉ sắp xếp mọi việc kế tiếp: "Được rồi, vậy vài ngày tới tôi sẽ bảo Đỗ Bang chờ lệnh."
Sơ Tranh đã gần như quên mất nhân vật Đỗ Bang này rồi, nhưng theo ai cũng không khác biệt nhiều, chỉ cần sử dụng cho đúng là được.
Uất Thương Hải đợi trong phòng tiếp khách đến nóng nảy, thấy Sơ Tranh và Trần Xuyên xuất hiện, câu hỏi đầu tiên của ông ta: "Phó tham mưu Lương, A Thì đâu?"
"Đi rồi."
Uất Thương Hải: "..."
Ông ta một lần nữa quan sát cô gái trước mắt, ngũ quan tinh xảo nhưng không mang vẻ dịu dàng như những cô gái bình thường, mà toát lên khí chất lạnh lùng và kiên cường.
Cô đứng đó, như thể toàn bộ thế giới đều nhỏ bé trong mắt cô, chẳng đáng để nhắc tới.
Uất Thương Hải thu ánh nhìn lại, giọng nói trầm ngâm: "Phó tham mưu Lương, cô sẽ bảo vệ A Thì chứ?"
Trong bối cảnh căng thẳng của một gia tộc lớn, Lương Niệm không hoàn thành hôn lễ, trong khi Lộ Triệu Niên rơi vào trạng thái hôn mê vì bị trúng độc. Sơ Tranh, người dẫn dắt câu chuyện, thể hiện sự bình tĩnh và lạnh lùng trước tình huống khẩn cấp. Uất Thương Hải, lo lắng cho cháu mình là Uất Thì, tìm cách gặp gỡ Sơ Tranh để thảo luận về bảo vệ A Thì. Những mối quan hệ phức tạp và những âm mưu đan xen tạo nên sự kịch tính trong tình huống này.
Trong quá trình tìm hiểu về Uất Thì, Sơ Tranh phải đối mặt với nguyên soái Kelly, người thông báo rằng một chủng tộc không rõ nguồn gốc đang gây áp lực đòi hỏi Uất Thì để đạt được hòa bình. Sơ Tranh nghi ngờ động cơ của Kelly và quyết định hỏi Uất Thương Hải, gia chủ của Uất gia, nhưng không nhận được thông tin hữu ích. Cùng lúc, cô nghe tin Lộ Triệu Niên sắp kết hôn với Lương Niệm, nhưng hôn lễ diễn ra không suôn sẻ khi Lộ Triệu Niên bất tỉnh trước giờ diễn ra.
Lương NiệmTrần XuyênSơ TranhLộ Triệu NiênUất Thương HảiUất Thì