Sơ Tranh nghi ngờ liệu Mịch Vân có thù oán gì với nhóm hải tặc hay không, nếu không thì tại sao lại không thấy cậu ta hỗ trợ gì cho gia đình. Mịch Vân chỉ im lặng, trong lòng cảm thấy việc giữ khoảng cách với họ là điều hợp lý.

Khi những người khác hỏi Mịch Vân về cách cứu Đại đảo chủ, cậu chỉ đơn giản đáp: "Họ đang ở ngục, nếu muốn cứu thì tự đi mà làm." Mịch Vân không mặn mà với việc chung sức với họ. Khi có người tức giận nhắc nhở rằng Đại đảo chủ của họ cần được cứu, cậu chỉ nghĩ: "Việc này không liên quan đến tôi." Cậu không thấy cần thiết phải chen chân vào những cuộc tranh chấp này, vì bản thân cậu không phải là mục tiêu của sự theo đuổi đó.

Trong khi đó, Sơ Tranh, với ánh hào quang "sứ giả của Thần Biển" mà dân đảo tự phong cho, trở thành đảo chủ một cách dễ dàng. Dân đảo gần như đã sẵn sàng thờ cúng cô.

Một thành viên trong nhóm là Trang Bình lo lắng về sự trở về của Nhị đảo chủ, đặc biệt khi biết rõ rằng người đi cùng Nhị đảo chủ đều là những hải tặc mạnh nhất. Sơ Tranh thì không lo lắng, bởi lo lắng cũng không giúp ích gì cho tình hình. Cô tưởng đến nhiệm vụ của mình và ước gì Nhị đảo chủ nhanh chóng trở về.

Mười ngày sau, đội tàu của Nhị đảo chủ trở về, Sơ Tranh dẫn người ra bến tàu để "đón người". Đội tàu dần tiến đến, và Nhị đảo chủ, nổi bật trên thuyền với thân hình đồ sộ và rìu trên vai, bước xuống. Anh ta rõ ràng đã nhận biết những vấn đề phát sinh và trực tiếp đi về phía Sơ Tranh.

Khi Nhị đảo chủ tiến lại gần, mọi người đứng xung quanh bắt đầu căng thẳng và chuẩn bị hành động, nhưng Nhị đảo chủ bất ngờ tuyên bố: "Nắm đấm ai cứng thì kẻ đó là người thắng. Sau này ta sẵn lòng theo ngươi!" Câu nói của anh ta vọng lại khắp bến tàu, làm không khí trở nên im lặng. Sơ Tranh, dù hơi bất ngờ, vẫn giữ được bình tĩnh.

Bối rối trong lòng, những người khác không hiểu nổi hành động của Nhị đảo chủ. Trước khi họ có thể hành động, Mịch Vân vừa vặn gặp Nhị đảo chủ và đưa ra lời nói mà không ai có thể phản bác.

Sau khi trở về, Nhị đảo chủ phụ thuộc vào Sơ Tranh, điều này khiến nhiều người tức giận. Nhưng vì giờ hắn ta là hy vọng duy nhất của họ nên mọi người đều tìm cách thuyết phục. Thậm chí Nhị đảo chủ còn bày tỏ sự trung thành với Mịch Vân và không đáp ứng yêu cầu nào của những người khác.

Mịch Vân, sau khi cảm thấy không thể tiếp tục ở lại, đã rời khỏi phòng. Nhị đảo chủ, với thứ mình mang về, vẫn gọi Mịch Vân bằng tên yêu thương, khiến cậu cảm thấy khó chịu.

Trong lúc đó, Sơ Tranh và Trang Bình quyết định đi thăm Đại đảo chủ. Họ bước vào địa lao mờ mịt, nơi không chỉ có Đại đảo chủ mà còn có những người khác mà bọn họ đã bắt giữ trước đây. Khi Sơ Tranh vừa thấy Chương Nhuế và Hà Đồng, cảm xúc trong lòng cô càng thêm phức tạp. Hà Đồng nhanh chóng tránh ánh mắt Sơ Tranh, trong khi vẻ mặt Chương Nhuế biểu lộ sự sợ hãi rõ rệt. Con người đúng là rất hay thay đổi.

Tóm tắt chương này:

Mịch Vân giữ khoảng cách với nhóm hải tặc, từ chối tham gia vào việc cứu Đại đảo chủ, cho rằng đây không phải việc của mình. Sơ Tranh, được dân đảo tôn vinh, nhanh chóng trở thành đảo chủ. Sự trở về của Nhị đảo chủ khiến không khí căng thẳng, nhưng anh ta bất ngờ tuyên bố sẽ theo Sơ Tranh. Sau đó, Nhị đảo chủ bày tỏ trung thành với Mịch Vân, gây khó chịu cho cậu. Sơ Tranh và Trang Bình quyết định thăm Đại đảo chủ trong địa lao, nơi họ gặp lại những người đã bị bắt giữ.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh lợi dụng sự hoảng loạn để kích động đảo dân chống lại Tam đảo chủ. Khi Tam đảo chủ bị đuổi chạy, Sơ Tranh thuyết phục Đại đảo chủ rằng việc bắt ông ta là ý của Thần Biển. Trong khi đó, Trang Bình thông báo về Diệp Tú Tú đang bị giam, Sơ Tranh yêu cầu trả nàng về cho cha. Mịch Vân xuất hiện với thông tin về bảo tàng, tuy có chút hoài nghi nhưng quyết định giúp đỡ Sơ Tranh với điều kiện bảo đảm an toàn cho mình.