Việc này đừng nói căn cứ trưởng, dù là thiên hoàng lão tử tới cũng không được. Nhưng Sơ Tranh đã cung cấp cho bọn họ một mạch suy nghĩ mới. Zombie giống như thẻ người tốt không phải chỉ có mình hắn, mà cũng có những Zombie khác. Giống như bà bầu lúc trước ở nhà máy nước, cô ta cũng có ý thức và sẽ không tổn thương chồng mình.
Sơ Tranh từng nhìn thấy trong bầy Zombie, có những Zombie đang dần chuyển biến tốt đẹp. Vết thương trên người bọn họ sẽ từ từ phục hồi, chỉ cần trái tim vẫn đang đập và không bị chết đói, tình huống sẽ càng ngày càng tốt hơn. Những virus kia dường như đã thích ứng với họ, giúp họ khôi phục sức khỏe. Hơn nữa, những Zombie này cũng sẽ không công kích các Zombie đang chuyển biến tích cực, dù rằng họ có chuyển biến tốt nhưng vẫn được nhận định là thành viên trong nhóm Zombie như cũ. Nguyên do chính xác của tình trạng này thì cần họ tự đi nghiên cứu.
Sơ Tranh không biết rằng, bên phòng thí nghiệm đang rất xoắn xuýt. Lúc này cô đang xử lý sự cố về một chậu hoa. "Em không đổi!" Cô nghiêm túc phản bác, "Anh không nên nói lung tung." "Rõ ràng em đã đổi," Bắc Trì không phục. "Hôm qua anh đã làm ký hiệu trên đó, hôm nay không thấy nữa!" "Có thể nó tự biến mất," Sơ Tranh bắt đầu nói mò.
Bắc Trì trừng mắt: "Em coi anh là trẻ con à?" Sơ Tranh hỏi lại: "Anh không phải sao?" "Anh không phải!" Bắc Trì tức giận đến nỗi không biết nói gì thêm. "Em đừng có mà lãng tránh, tại sao em lại đổi chậu hoa của anh?" "Không phải đều giống nhau sao? Đều là hoa, khác nhau chỗ nào?" Cô trả lời. "Không giống." "Chỗ nào không giống?" Sơ Tranh truy vấn. Bắc Trì im lặng, ngón tay nắm lấy phiến lá: "Mỗi một gốc hoa đều không giống nhau. Chúng sống. Giống như em."
Bắc Trì cúi đầu, giọng nói có phần gập ghềnh: "Anh biết mình và em không giống nhau." Hắn vươn tay, đầu ngón tay chạm vào vị trí trái tim của Sơ Tranh: "Nó đang đập, nhưng anh thì không."
Sơ Tranh vô thức nói: "Không đập anh sẽ chết." Zombie ở thế giới này đều có tim đập, nhưng rất yếu ớt đến nỗi người khác không nhận ra. Thân thể của họ giống như đang bị đông lạnh, tất cả chức năng cơ thể giảm xuống mức tối thiểu. Cách hiểu của Bắc Trì không giống Sơ Tranh, lông mày hắn nhẹ chau, ôm chậu hoa đi sang một bên. Sơ Tranh cảm thấy bất lực, không biết mình đã sai ở đâu.
Căn cứ thì thực phẩm họ trồng ra chỉ đủ đảm bảo không ai chết đói, việc ăn no mặc ấm rất khó khăn. Zombie bên ngoài vẫn rất nhiều, trong thời gian ngắn căn bản không thể tiêu diệt hết. Nên rất nhiều người vẫn không dám rời khỏi căn cứ, chỉ có thể ở lại.
Kim Linh sau khi bị đưa vào căn cứ vẫn muốn tìm cơ hội rời đi, nhưng có vẻ cô ta tương đối xui xẻo, không tìm được thời điểm thích hợp. Những người này không phải là người, họ như cầm thú.
"Kim Linh, Kim Linh!" Kim Linh vội vàng từ trong phòng bước ra, đảo mắt nhìn mọi người rồi cúi đầu. "Có nấu cơm chưa?" Có người hỏi. "Sắp chết đói rồi, mau bưng cơm lên đi." "... Không có nguyên liệu nấu ăn," Kim Linh nói nhỏ. "Mới lấy về có bao lâu mà đã hết rồi? Có phải mày ăn uống bớt không?" Một người khác bất mãn đứng dậy.
Kim Linh sắc mặt trắng bệch: "Không... Không có." "Hoàn cảnh căn cứ giờ tệ đến mức nào, chúng ta đông như vậy, có thể ăn được bao lâu?" Một người trong góc lên tiếng. "Mẹ nó! Bây giờ lại phải ghen tị với một bầy quái vật." Kim Linh chỉ đứng yên, không nói gì. Cô ta biết tin tức từ bầy người này, nhưng không hiểu tại sao mọi thứ bên ngoài lại khác xa với mơ ước của mình.
"Mày đứng đó làm gì?" Một người khó chịu quát. Kim Linh lặng lẽ đi vào phòng. Đến vài ngày sau, Kim Linh cuối cùng cũng tìm được cơ hội. Những người này đều uống say, có vẻ cô ta đã quá nghe lời, nên họ quên khóa cửa. Kim Linh lén lút chuồn ra ngoài.
Nhưng chưa chạy xa, cô đã nghe thấy tiếng chân đuổi theo. Trong căn cứ đột nhiên mất điện, khắp nơi đều tối thui. Cô không biết mình đang chạy tới đâu. Người đuổi theo càng lúc càng gần, Kim Linh gần như dùng hết sức lực của mình, xông ra khỏi ngõ tối.
Ngoài trời có ánh sáng, Kim Linh va vào người nào đó, bên tai nghe thấy tiếng lạch cạch. Chưa kịp nhìn rõ người mình va phải, cô đã bị kéo về phía sau, bả vai bị ấn chặt: "Xin lỗi, xin lỗi, vợ tôi không rõ ràng, đêm khuya cứ khăng khăng đòi ra ngoài tìm con trai, tôi không ngăn được." "Tôi không biết hắn!" Kim Linh hét lên rồi kêu cứu, "Bọn họ là người xấu, giam giữ tôi phi pháp!"
Người đó không ngăn cản, chỉ ôm chặt cô vào ngực. "Chuyện gì thế?" Đội tuần tra liếc nhìn họ. "Vợ chồng trẻ cãi nhau, người nữ có vấn đề." Kim Linh nghĩ: "Không! Cứu mạng!" Đáng tiếc không ai nghe thấy tiếng kêu trong lòng cô. Bóng tối dần nuốt chửng cô.
Trong bối cảnh căn cứ khan hiếm thực phẩm và sự tồn tại của Zombie, Sơ Tranh khám phá ra rằng một số Zombie có thể hồi phục và không gây hại cho nhau. Đồng thời, Kim Linh tìm cách rời khỏi căn cứ, nhưng gặp phải cản trở và bị đuổi theo. Khi điện đột ngột mất, Kim Linh tận dụng cơ hội hỗn loạn để chạy trốn, nhưng không may lại bị giữ lại bởi một người lạ. Câu chuyện mở ra những khía cạnh khác nhau về cuộc sống trong thế giới đầy rẫy nguy hiểm này.
Bắc Trì tỏ ra buồn bã khi thấy hoa chết và không muốn nó héo. Sơ Tranh tìm cách an ủi anh bằng cách mang đến một chậu hoa mới, hy vọng giúp Bắc Trì phục hồi lại tâm trạng. Dù Bắc Trì thể hiện sự do dự, cuối cùng anh cũng thừa nhận tình cảm của mình với hoa. Khi Bắc Trì đến phòng thí nghiệm, anh trở thành tâm điểm chú ý. Sơ Tranh bảo vệ Bắc Trì khỏi sự khai thác của những người khác, khẳng định rằng anh không phải là vật thí nghiệm mà là một điều quan trọng đối với cô.
zombieđiện mấtTrốn chạynghiên cứucăn cứTrốn chạynghiên cứucăn cứ