Người chết nằm lặng trên mặt đất, mặt úp xuống với vết máu nhuộm đỏ áo sơ mi, tạo thành những vệt đen trên tấm thảm. Trong căn phòng, một nhóm người đang kiểm tra nạn nhân, trong khi nhóm khác đứng cách đó không xa bàn tán về sự việc. Đám đông bên ngoài rướn cổ nhòm vào, nhưng chỉ có thể thấy đầu người lờ mờ.

"Vết thương trí mạng là một phát súng ở lưng," một người trong nhóm kiểm tra báo cáo. Người đàn ông đứng ra, Liễu gia, khoảng bốn mươi tuổi, râu quai nón, nhìn có vẻ thô lỗ nhưng ánh mắt sắc bén. Hắn đã nhận khẩu súng từ tay một người, và vẻ mặt hắn lộ rõ sự không vui.

"Người chết là thành viên của tôi, tại sao cậu lại hỏi tôi hung thủ là ai?" Liễu gia lạnh lùng đáp lại Hồ Kiến Thành, người đứng đối diện.

Hồ Kiến Thành, không hề né tránh ánh mắt của Liễu gia, đáp: "Liễu gia có biết ai là hung thủ không? Phải chăng Liễu gia đang cố che giấu điều gì?"

Cái không khí căng thẳng bao trùm căn phòng. Những người bên cạnh Liễu gia chỉ đứng im lặng quan sát. "Một khẩu súng thì chưa đủ để buộc tội ai," Liễu gia lắc đầu. "Có thể nó chỉ là cái cớ để vu oan."

Hồ Kiến Thành điềm tĩnh nói tiếp: "Liễu gia, một người trong giới như chúng ta, súng súng cũng là vật không thể rời khỏi."

Liễu gia nhìn thẳng vào Hồ Kiến Thành, ánh mắt đe dọa. Không khí càng thêm nặng nề, bởi sự hiện diện của những vị lão đại trong căn phòng.

Đàn em của Liễu gia, có vẻ muốn nhắc nhở vậy: "Liễu gia, nơi này là địa bàn của họ, chúng ta không nên gây rối." Họ nhấn mạnh quy tắc không mang vũ khí trên du thuyền, và nếu xảy ra xung đột, chắc chắn Liễu gia sẽ không chiếm ưu thế.

Giữa lúc căng thẳng, Liễu gia bỗng dưng trầm ngâm, trước khi một người bên cạnh tiến tới, báo cáo về nguồn gốc khẩu súng. "Đây là súng của Giang Dã, Giang nhị gia," hắn ta nhấn mạnh.

Nghe vậy, mọi ánh mắt đều đổ dồn về cánh cửa, nơi Giang Dã đang tiến vào. Thiếu niên mặc áo trắng, quần đen, với vẻ ngoài thu hút đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của cả phòng. "Có chuyện gì xảy ra vậy, Liễu gia?" Giang Dã hỏi, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Liễu gia.

"Đây là súng của cậu?" Hồ Kiến Thành cầm khẩu súng đến gần Giang Dã. Thiếu niên chỉ liếc một cái rồi gật đầu: "Đúng."

Hồ Kiến Thành tiếc nuối hỏi: "Tại sao súng của cậu lại ở đây?"

Giang Dã mỉm cười, đáp: "Tôi đã giao súng cho các ông bảo quản, người của ông có thể làm chứng. Tại sao giờ lại đến hỏi tôi?" Hồ Kiến Thành hơi bối rối khi nhận ra rằng việc Giang Dã đã giao súng là một chi tiết quan trọng.

"Và giờ đây có vẻ như ai đó đã cố ý hãm hại tôi," Giang Dã nói, ánh mắt quét qua mọi người trong phòng. "Không biết ai đang làm trò này nhỉ?"

Một người cắt ngang: "Liễu gia, hai người này đều thuộc về anh, anh cần nói rõ." Trong nhóm của Liễu gia, Liễu Tam Nhi - người trước đây rất được Liễu gia tín nhiệm, giờ đây tỏ ra ghen ghét với Giang Dã. Gã khoanh tay, lên tiếng: "Giang Dã, cậu từng có xung đột với Cường Tử trước đây, sao mà người của cậu lại có thể lấy lại súng này ngoài sự giám sát?"

Ánh mắt Giang Dã bỗng biến đổi, nụ cười trên môi cũng tắt ngúm khi Liễu Tam Nhi đặt ra những câu hỏi gay gắt. "Có những bí mật mà tôi tin rằng cậu không biết," Liễu Tam Nhi nhấn mạnh.

Cuộc đối đầu giữa họ tiếp tục gia tăng liệu có sự thật nào ẩn sau cái chết của người trong căn phòng này. Liễu gia nhìn Giang Dã, đôi mắt đầy suy tư, vấn đề không còn đơn giản như vẻ bề ngoài.

Tóm tắt:

Một cuộc tranh cãi căng thẳng diễn ra xung quanh cái chết bí ẩn của một thành viên trong nhóm của Liễu gia. Trong khi Liễu gia và Hồ Kiến Thành đối chất, huyết khí suy đoán bao trùm không gian khi khẩu súng của Giang Dã bị chất vấn. Giang Dã thể hiện sự điềm tĩnh, khẳng định rằng súng đã được giao cho người khác bảo quản. Tình huống trở nên phức tạp khi Liễu Tam Nhi đặt ra những nghi vấn liên quan đến xung đột quá khứ, khiến mọi người nghi ngờ lẫn nhau. Không khí tại hiện trường ngày càng căng thẳng khi sự thật về cái chết dần được hé lộ.