Lên xe, Sơ Tranh đột nhiên nói: "Vừa rồi nhịp thở của anh thay đổi."
Phong Diên kinh ngạc: "Cái… cái gì?"
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn hắn, không nói gì thêm, một lúc sau cô vươn tay đặt lên ngực Phong Diên: "Nhịp tim cũng rất nhanh."
Phong Diên khẽ dịch tay Sơ Tranh ra, tạo khoảng cách với cô hơn một chút, mặt lạnh nhạt giáo huấn: "Đừng càn quấy!"
"Tôi chỉ nói thật." Cô không nghĩ đây là càn quấy. "Ngữ văn của thẻ người tốt do ai dạy vậy?"
Phong Diên: "..." Câm miệng lại đi! Tốt xấu gì cô cũng đã được thiết lập là nữ, sao lại nói năng không kiêng dè như vậy.
Nghĩ lại, cô cũng không phức tạp như con người, nói thẳng ra mới là điều bình thường.
Phong Diên quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhịp tim của hắn thật sự rất nhanh sao?
Đến nơi, Phong Diên căn dặn Sơ Tranh: "Chắc có lẽ Lệ Thịnh nghi ngờ cô, tối nay cô phải đi theo tôi, không được phép chạy lung tung, hiểu chưa?"
"Anh biết hắn ta không có ý tốt, vì sao còn tới?"
"Từ chối không phải càng có vẻ chột dạ sao?" Phong Diên chỉnh lại tóc cho Sơ Tranh. "Tên Lệ Thịnh này nếu không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, che giấu hắn ta chỉ làm hắn càng hứng thú."
"..."
"Phong tổng, chào mừng nha." Lệ Thịnh tự mình đến đón. "Cậu có thể đến, thật đúng là phúc phận đời trước tôi tu luyện được."
"A." Phong Diên nhẹ nhàng đáp, không muốn nói thêm gì.
Lệ Thịnh không hề xấu hổ: "Vị tiểu thư xinh đẹp này, còn chưa biết tên cô, không biết có vinh hạnh này hay không?"
"Anh không có."
Phong Diên: "..."
Lệ Thịnh: "..."
"Bạn gái của Phong tổng thật thú vị." Lệ Thịnh da mặt dày, "Bạn gái thú vị như vậy, không biết Phong tổng tìm ở đâu ra."
Phong Diên: "Đương nhiên không phải ở chỗ anh."
"Phong tổng còn đang tức giận à?" Lệ Thịnh cười: "Chỉ là một người mất mạng, tôi đã bồi thường rồi, thân nhân người ta cũng đã nói không truy cứu, sao Phong tổng còn hẹp hòi như vậy?"
Phong Diên sầm mặt lại.
Lệ Thịnh thấy đủ nên thu tay, làm dấu mời: "Mời Phong tổng vào bên trong, hôm nay có một tiết mục rất hay."
Lệ Thịnh gọi người dẫn Sơ Tranh và Phong Diên vào, rồi xoay người đi đón người khác.
"Không sao chứ?"
"Không sao." Sắc mặt Phong Diên u ám, không đáp lại khi có người khác chào hỏi.
Xung đột giữa Phong Diên và Lệ Thịnh không khó điều tra. Hai công ty mâu thuẫn trong một hạng mục, bên Phong Diên có một người chết, trách nhiệm thuộc về Lệ Thịnh, có khả năng là cố ý. Nhưng thân nhân của người chết nhận được tiền bồi thường thì không còn muốn truy cứu nữa, mọi chuyện kết thúc trong ngỡ ngàng. Cuối cùng, bên Phong Diên mất người, hạng mục cũng bị Lệ Thịnh cướp đi.
Lệ Thịnh không coi mạng người ra gì, như thể đó chỉ là một con côn trùng, nghiền ngã là xong.
Sơ Tranh vỗ nhẹ tay lên mu bàn tay Phong Diên, hắn liếc mắt nhìn cô, khi gặp ánh mắt Sơ Tranh, hắn thu lại vẻ mặt: "Tôi không sao."
"Tôi sẽ đánh hắn cho anh." Sơ Tranh nghiêm túc: "Cam đoan không ai có thể điều tra ra được."
"..."; Tâm trạng Phong Diên bỗng tốt lên không ít, hắn nhẹ nhàng chạm đầu ngón tay lên mũi cô: "Đừng quậy."
Làm xong động tác này, Phong Diên cũng ngạc nhiên, xấu hổ thu tay lại. Hắn đang làm gì vậy…
"Phong tổng, đã lâu không gặp." Một người vừa vặn đi tới phá vỡ không khí.
Sơ Tranh khoác tay lên cánh tay Phong Diên, dễ dàng thu hút sự chú ý.
Đầu tiên, Sơ Tranh đã rất nổi bật, thêm vào đó Phong Diên chưa từng dẫn bạn gái đến bất kỳ hoạt động nào. Hai yếu tố này cộng lại càng làm người khác chú ý hơn.
"Đó là ai thế?"
"Bên cạnh Phong tổng có mỹ nhân, đây là một tin tức lớn."
"Cô ấy là con lai à?"
"Cũng không biết Phong tổng tìm đâu ra được mỹ nhân như vậy..."
Phong Diên không còn tâm trạng trò chuyện nữa, ánh mắt dò xét xung quanh càng lúc càng nhiều khiến hắn bực bội hơn. Hắn không muốn để nhiều người thấy Sơ Tranh, bất ngờ muốn giấu cô đi.
Sơ Tranh lại tỏ ra tò mò quan sát xung quanh, giống như rất thích nơi này.
"Đi vào phòng nghỉ với tôi."
"..." Vào phòng nghỉ làm gì?
Sơ Tranh chưa kịp hỏi, Phong Diên đã kéo cô đi.
Phong Diên vào phòng nghỉ, bực bội tháo cà vạt ra, đứng trước cửa sổ nhìn ra khung cảnh nhộn nhịp bên dưới. Cảm giác bực bội trong người dần dần bình tĩnh trở lại.
Vừa rồi hắn sao thế?
"Uống nước." Một ly thủy tinh trong suốt được đưa tới trước mặt hắn, bàn tay ấy đẹp như tác phẩm nghệ thuật.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Sơ Tranh có phần không kiên nhẫn: "Uống không?"
Phong Diên nhận lấy ly nước, nhấp một ngụm, nước ấm thấm vào cuống họng khô rát. Hắn nghe thấy Sơ Tranh hỏi: "Anh không thoải mái à?"
"Không có."
Sơ Tranh không tin lắm, giơ tay sờ trán Phong Diên. Thân thể hắn bỗng nhiên cứng đờ.
"Sao lại nóng thế này? Bị cảm à?" Cô hỏi, không biết đang nghi ngờ hắn hay chỉ đơn thuần là thắc mắc.
Phong Diên nắm chặt ly nước, đầu ngón tay nổi lên màu xanh trắng. Hắn lùi lại một bước: "Tôi không sao, chỉ hơi nóng." Hắn quay đầu uống cạn ly nước.
"Tôi vào toilet."
Bóng lưng Phong Diên chạy nhanh.
Sơ Tranh: "..."
Phong Diên chống vào bồn rửa tay, nhìn người đàn ông trong gương, tóc ướt nhẹp. Thời gian trong toilet như dừng lại. Hắn không biết mình đang suy nghĩ gì, càng không muốn ra ngoài gặp Sơ Tranh, sợ mình sẽ nảy sinh nhiều suy nghĩ kỳ quái hơn.
Không biết Phong Diên đã đứng bao lâu, khi hắn chuẩn bị ra ngoài thì bỗng tối sầm lại.
Phong Diên mở cửa toilet ra ngoài.
"Sao thế?"
"Bị cúp điện." Giọng Sơ Tranh vọng lại từ một bên.
"Tới bên cạnh tôi."
"Sao anh không đến đây đi?"
"..."
Phong Diên đợi mắt thích ứng với bóng tối rồi bước đến chỗ Sơ Tranh. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô: "Cô không sao chứ?"
"Mất điện thôi mà, tôi có làm sao được chứ."
"Sao lại mất điện?" Phong Diên không so đo với cách nói chuyện của Sơ Tranh. "Lệ Thịnh muốn làm gì?"
Nơi như thế này gần như đều dùng điện độc lập. Thậm chí nếu không độc lập cũng sẽ chuẩn bị nguồn điện khác để ứng phó với các tình huống đột xuất.
"Một khi mất điện, nguồn điện dự phòng sẽ tự động khởi động, trong vòng ba mươi giây sẽ khôi phục bình thường."
"Cẩn thận một chút." Phong Diên không biết đây là ngoài ý muốn hay tiết mục hay Lệ Thịnh nói tới.
"Sợ cái gì." Cô cười: "Tới một tên đánh một tên, tới một đôi đánh một đôi!"
Phong Diên: "..."
Nhìn đứa trẻ của mình lớn lên sai lệch, hắn không biết nên làm gì. Lúc này, Phong Diên đột nhiên cảm thấy nỗi khổ tâm của cha già thật sự quá nhiều.
Sơ Tranh nhận ra nhịp thở bất thường của Phong Diên, dẫn đến những khoảnh khắc căng thẳng giữa hai người. Mối quan hệ phức tạp với Lệ Thịnh được bộc lộ khi Phong Diên thường xuyên nhắc nhở Sơ Tranh về sự cẩn trọng. Tại buổi gặp gỡ, Lệ Thịnh thể hiện sự khiêu khích và coi thường người khác, dẫn đến sự tức giận của Phong Diên. Cả hai nhân vật chính phải đối mặt với những mối đe dọa và khó khăn trong mối quan hệ giữa họ và Lệ Thịnh, tạo nên một bầu không khí hồi hộp và đầy xung đột.