Đó đúng là người...
Người máy ném người xuống đất.
Sơ Tranh chậm rãi hạ lệnh: "Cho Lệ tổng nhìn mặt một chút."
Người máy lập tức nắm tóc người kia, nâng đầu lên, đối mặt với Lệ Thịnh.
Gương mặt kia làm Lệ Thịnh không thể không quen... Mặc dù khi nhìn thấy cô, hắn đã đoán người này có thể đã bị bắt. Nhưng khi thực sự nhìn thấy, lòng hắn vẫn không thể bình tĩnh.
Sơ Tranh hỏi: "Lệ tổng nhớ rồi à?"
Sắc mặt Lệ Thịnh dần trở nên âm trầm: "Cô muốn thế nào?"
"Anh biết tôi là cái gì?"
"Ha." Lệ Thịnh đột nhiên cười, nhưng giọng nói vẫn âm u: "Tôi nghe nói Phong Diên dẫn theo một cô gái đến công ty, tôi đã cảm thấy kỳ quái, người như hắn sao lại dẫn con gái đến công ty..."
"... Sự thật chứng minh tôi nghi ngờ không sai, chắc hẳn cô là trí tuệ nhân tạo đã thức tỉnh đúng không?"
Lúc đầu hắn chỉ thấy kỳ quái, muốn biết ai có thể lọt vào mắt Phong Diên và khiến hắn dẫn theo bên mình. Nhưng những thông tin điều tra sau đó càng làm hắn thấy hứng thú.
Sơ Tranh tiếp tục: "Anh tìm người đối phó tôi, là muốn bắt tôi hay hủy tôi đi?"
Lệ Thịnh hỏi lại: "Cô cảm thấy thế nào?"
"Anh tốt nhất nên trả lời câu hỏi của tôi."
"Nếu tôi không trả lời thì sao? Cô dám giết tôi không?"
"Tại sao tôi phải giết anh? Có một công nghệ có thể cắm chip vào trong đầu anh, từ nay về sau, anh phải nghe lệnh tôi."
Con ngươi Lệ Thịnh co rụt lại: "Cô... Cô nói cái gì?!"
Sơ Tranh nghiêng đầu, bình tĩnh nhìn hắn. Trong tình thế này, ánh mắt của cô như phát ra ánh sáng yếu ớt quỷ dị, khiến người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Tay chân Lệ Thịnh lạnh băng, hàn khí vọt thẳng lên trán.
Hắn quát: "Cô làm vậy là phạm pháp..."
Ngữ điệu của Sơ Tranh không hề thay đổi, nhẹ nhàng bình tĩnh: "Lệ tổng, anh đang nói chuyện phạm pháp với tôi? Tôi không phải người, pháp luật không ràng buộc tôi được!"
Không cách nào phản bác lại lời cô, vì cô không phải người, vì vậy hắn không thể yêu cầu cô tuân thủ quy tắc của con người. Lệ Thịnh cắn răng: "Tôi chỉ thấy hứng thú với cô, không muốn làm hại cô. Nếu cô hợp tác với tôi, chúng ta có thể tạo ra một thế giới khác, một thế giới thuộc về chúng ta."
Sơ Tranh không rõ ý nghĩa và lặp lại: "Thế giới của chúng ta?"
"Đúng, thế giới của chúng ta, một thế giới vĩ đại." Lệ Thịnh dẫn dắt: "Phong Diên sẽ chỉ hạn chế cô, cô có biết mình lợi hại cỡ nào không? Hắn sẽ không cho cô phát huy tác dụng, chẳng lẽ cô muốn sống cuộc sống như vậy?"
Giọng hắn như khóa mở chiếc hộp Pandora.
"Tôi chỉ cần hắn." Sơ Tranh chống cằm: "Thứ khác tôi không cần."
Lệ Thịnh ngạc nhiên: "Cô thích Phong Diên?"
Sơ Tranh mặt lạnh lùng: "Không thì thích anh chắc?"
Lệ Thịnh: "Cô biết thích là gì không? Cô có cảm giác đó với hắn chỉ vì lúc đầu cô là người máy bầu bạn của hắn, trong chương trình thiết lập, cô có cảm giác ỷ lại vào hắn, cô không cần những thứ đó."
"Tôi nên xử lý anh thế nào đây." Sơ Tranh căn bản không để ý Lệ Thịnh nói gì, chỉ thấy hắn quá ồn ào và muốn xử lý trước.
"Anh thích chết thế nào?" Sơ Tranh hỏi hắn: "Chọn một cái đi, tôi rất dân chủ."
Lệ Thịnh: "Cô dân chủ mẹ cô chứ!"
Hắn cảm thấy Sơ Tranh không nói đùa. Cô thật sự có thể giết hắn...
"Anh không nói, vậy thì tôi đành để nó tự do phát huy." Sơ Tranh chỉ vào người máy đằng sau.
Người máy tiến lên túm Lệ Thịnh kéo ra ngoài cửa.
Lệ Thịnh hoảng hốt: "!!!"
Mẹ!
Con hàng này thật sự muốn giết mình.
Mà năng lực của cô... Cho dù hắn ta chết, chắc chắn không ai nghi ngờ lên đầu cô được.
Trong tình thế cấp bách, Lệ Thịnh hét lớn: "Cô không muốn biết hung thủ đứng sau vụ nổ ở khách sạn Katis sao?"
Sơ Tranh bảo người máy kéo hắn về.
"Anh biết?"
Lệ Thịnh cọ xuống đất, làn da đau rát: "Tôi sẽ nói cho cô biết, cô thả tôi ra."
Sơ Tranh: "Anh có tư cách bàn điều kiện với tôi không?"
Lệ Thịnh: "Vậy thì phải xem cô có muốn biết hay không."
Sơ Tranh: "Kiểu gì tôi cũng sẽ điều tra được."
"Chờ cô điều tra được, có lẽ Phong Diên đã..." Lệ Thịnh nghiêng đầu, làm ra dáng vẻ sắp chết, rồi khôi phục bình thường: "Không phải Phong Diên rất quan trọng với cô sao? Cô muốn thấy hắn chết?"
"Cũng không quan trọng như thế, tôi chỉ là một trí tuệ nhân tạo không có tình cảm." Sơ Tranh phất tay: "Chôn đi."
Lệ Thịnh: "!!"
Mẹ mẹ mẹ!!
Sao không đi theo kịch bản chứ!
Người máy túm chân Lệ Thịnh, kéo ra ngoài.
Lệ Thịnh muốn kêu la, nhưng người máy "xì xì xì" phóng điện, mắt hắn tối sầm lại, trực tiếp hôn mê.
---
Sơ Tranh đi ra khỏi phế tích thì thấy Phong Diên lo lắng chạy từ lối nhỏ tới.
Người đàn ông rất sốt ruột, nắm lấy cánh tay cô, thở nhẹ hỏi: "Cô làm gì ở đây?"
"Giải sầu." Sơ Tranh thuận miệng bịa chuyện.
"Loại nơi này? Cô có biết tôi..." Phong Diên dừng lại, xoay chuyển câu chuyện: "Đây là khu Hạ thành, cô có biết nguy hiểm không? Cô lại còn chạy đến đây một mình!"
"Sao anh biết tôi ở đây?"
"Có định vị."
Sơ Tranh: "..." Nếu có định vị, thì sao lần trước không tìm được?
Dường như Phong Diên biết Sơ Tranh đang suy nghĩ gì: "Lần trước Phong Ngô Diệp lắp vào."
Bây giờ người máy trên thị trường đều có định vị, chủ nhân có thể nắm rõ vị trí của nó.
Vì Sơ Tranh là Phong Ngô Diệp mới nghiên cứu ra, đưa cho Phong Diên chỉ để hắn làm thí nghiệm, nên không lắp định vị. Lần trước, khi chữa trị, Phong Ngô Diệp đã vội vàng lắp vào cho.
Sơ Tranh nghiêng người qua: "Anh lo lắng cho tôi?"
"... Không có, cô đừng suy nghĩ nhiều." Phong Diên quay đầu đi.
"Vừa rồi anh rất gấp gáp." Sơ Tranh sát lại gần thêm.
"... Nếu cô lạc mất thì tôi đi đâu tìm một trí tuệ nhân tạo như cô?" Giọng nói của Phong Diên dần dần bình tĩnh lại: "Cô biết giá trị của mình, và giờ tôi là người giám hộ của cô."
"Anh tự phong còn nghiện dùng." Sơ Tranh thiếu chút nữa trợn mắt với Phong Diên.
Phong Diên: "..."
Phong Diên nhìn xung quanh, khu vực này không có người, đã sớm bỏ hoang. Cô ở đây làm gì?
"U u u..."
Trong gió hình như có tiếng nghẹn ngào, truyền đến từ kiến trúc bị bỏ hoang không xa.
Phong Diên nhìn chăm chú về phía đó: "Cô có nghe thấy tiếng gì không?"
Sơ Tranh ôm lấy cổ Phong Diên, đột ngột hôn qua. Tiếng nghẹn ngào bên tai Phong Diên biến thành tiếng nổ ầm ầm kỳ quái, đầu hắn trở nên trống rỗng.
Từ sau buổi yến hội đó, phần lớn thời gian, Phong Diên đều tránh Sơ Tranh. Hắn phức tạp và xấu hổ, không biết cách đối mặt với cô. Nhưng cô chưa từng nhắc đến chuyện đó, như thể giữa họ chưa từng xảy ra chuyện gì, chỉ là ảo giác của hắn. Hắn cũng thôi miên mình như thế.
Nếu cô không đề cập đến, thì cứ coi như chưa từng xảy ra...
Nhưng giây phút này, Phong Diên biết rằng ngày hôm đó không phải là ảo giác của hắn.
Trong cuộc gặp gỡ căng thẳng, Lệ Thịnh nhận ra Sơ Tranh là trí tuệ nhân tạo đã thức tỉnh, có khả năng điều khiển anh ta bằng công nghệ. Họ tranh cãi về ý định của Sơ Tranh, khi cô thể hiện sự kiên quyết muốn thu hút Phong Diên. Để bảo vệ bản thân, Lệ Thịnh cố gắng thuyết phục Sơ Tranh hợp tác, tuy nhiên, cô lại không hứng thú và sẵn sàng sử dụng vũ lực. Cuối cùng, hình ảnh của Phong Diên xuất hiện, mang lại sự lo lắng cho Sơ Tranh trong khi họ đối diện với hiểm nguy.