Giang Dã không nhịn được mà đùa: "Cha cũng có thể?"

Sơ Tranh chống người dậy nhìn hắn, trong ánh mắt lãnh đạm mang theo một chút phức tạp.

Thẻ người tốt còn có loại hứng thú này nữa à? Không phải có bệnh chứ? Có cần tìm bác sĩ xem cho hắn một chút không nhỉ?

Trước khi Sơ Tranh mở miệng, Giang Dã vội vàng nói: "Anh nói đùa, anh..." Hắn giơ tay che mắt Sơ Tranh: "Em đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ suy nghĩ lại."

"Ừ."

Sơ Tranh không quấy rầy hắn nữa, bàn tay đặt trên đầu hắn sờ sờ vài lần, rồi thoải mái ôm hắn nằm ngủ.

Giang Dã: "..." Tại sao cứ sờ đầu hắn như trẻ nhỏ vậy!

Mặc dù đã có một người chết, nhưng yến hội này không bị ảnh hưởng nhiều. Có thể lên được đây, dù tay không dính sinh mạng thì cũng là người đã quen nhìn sinh tử. Chết người mà thôi. Không phải vấn đề lớn. Chỉ là tên hung thủ Giang Dã và người bao che cho hắn, "chim hoàng yến" của Thịnh gia trở thành đề tài bàn tán.

"Giang Dã cùng Liễu gia trở mặt rồi nhỉ?"

"Còn gì nữa, hôm qua anh không thấy tư thế của họ à."

"Liễu gia cứ như vậy mà bỏ qua hắn?"

"Hôm qua người kia của Thịnh gia, chậc chậc... rất soái, người của Liễu gia không phải đối thủ của cô ấy, cho dù Liễu gia muốn báo thù, cũng phải chờ đợi, đây cũng là địa bàn của người khác."

Sơ Tranh hờ hững đi qua, mọi người bàn luận nhận ra cô, lập tức im lặng, cúi đầu mau chóng rời đi.

Về đến phòng, Giang Dã đã dậy, ngồi trên giường với mái tóc hơi rối bời, có một nhúm còn vểnh lên. Đôi mắt xinh đẹp của hắn nhìn vào hư không, không có tiêu cự.

Sơ Tranh ném quần áo qua, hắn bị quần áo bao lại, luống cuống giật chúng xuống và nhìn Sơ Tranh. Không biết nghĩ gì, ánh mắt hắn hoảng hốt, bỗng nhiên dời mắt, cúi đầu nhìn quần áo trong tay.

Là một bộ quần áo màu đen.

Giang Dã hơi hỗn loạn thu hồi suy nghĩ, quần áo trong tay nắm chặt. Hắn thì thầm: "Chào buổi sáng."

Sơ Tranh nghiêm túc đáp: "Không sớm nữa, mười giờ rồi."

"..." Hắn chỉ đang chào hỏi thôi mà!

Chờ Giang Dã thay quần áo xong, Sơ Tranh đưa cho hắn một bát canh gà nóng.

"Uống."

Giang Dã nhíu mày, miễn cưỡng cười: "Anh không có khẩu vị gì, uống không vào."

Sơ Tranh kiên nhẫn đưa bát, đôi mắt thanh lãnh nhìn hắn chằm chằm.

Giang Dã nuốt một ngụm nước bọt: "Anh thật sự không muốn uống..."

Sơ Tranh trầm mặc vài giây, tiến lên nắm cằm hắn, giả bộ muốn rót.

Giang Dã: "..."

"Anh uống, anh uống." Giang Dã ngăn cô lại, nhận lấy canh gà.

Đây là kiểu người gì vậy chứ!! Hắn là bệnh nhân, bệnh nhân có được không?!

Giang Dã đưa cái bát không cho cô: "Đây không phải là uống xong rồi sao?" Thời gian dài không ăn gì, làm sao có thể uống không vào, đó cũng chỉ là tác dụng tâm lý mà thôi.

Giang Dã: "..."

Hôm nay là ngày cuối cùng, buổi tối có một bữa tiệc lớn. Những người trước đó chưa từng gặp, đều sẽ xuất hiện tại bữa tiệc.

"Tối nay mới là một vở kịch lớn." Giang Dã dựa vào đầu giường, hồi phục vẻ hờ hững.

"Ừ." Kịch lớn thì kịch lớn thôi, có quan hệ gì với cô, lại không thể xử lý được.

Giang Dã hơi nhíu mày: "Em không muốn xem một chút sao?"

"Không đi."

Nhiệm vụ chính tuyến: Mời dùng giá cao mua đứt hàng của Barret.

Sơ Tranh: "..." Barret là con chó điên nào? Vương bát đản đồ chó đần độn nhà mi, có phải chuyên môn đối nghịch với ta phải không!!

"Nghỉ ngơi thật tốt."

Sơ Tranh ném câu này rồi rời khỏi phòng. Lúc đầu Giang Dã không để ý, sau đó muốn ra ngoài thì phát hiện cửa đã bị khóa.

Giang Dã: "..." Đây là tình huống gì vậy?

Mãi đến khi tiệc rượu sắp bắt đầu, Sơ Tranh mới trở về, đưa cho Giang Dã một bộ lễ phục.

"Thịnh tiểu thư, em khóa cửa làm gì?"

Sơ Tranh tự nhiên: "Bảo vệ anh an toàn."

Thẻ người tốt của ta, đương nhiên phải bảo vệ.

"Em đây là đang hạn chế tự do của anh!"

"Em đang bảo vệ anh."

Giang Dã không nói lại Sơ Tranh, cô cứ khăng khăng như vậy.

Tiệc rượu tổ chức ở một tầng giữa du thuyền, khi Sơ Tranh và Giang Dã đến, đã có rất nhiều người.

"Thịnh Sơ Tranh."

Thịnh Đình sải bước tới, giơ tay muốn túm cô.

Sơ Tranh tránh: "Có việc gì?"

Ánh mắt nguy hiểm của hắn liếc qua Giang Dã, lộ ra sát khí nồng đậm.

Giang Dã nhướn mày, chủ động tới gần Sơ Tranh, giữ chặt tay cô.

Sơ Tranh không phản đối hành vi của Giang Dã, đáy mắt Thịnh Đình âm trầm như mực.

"Anh có chuyện muốn nói với em." Cô lại thân mật với người khác như vậy, Thịnh Đình hận không thể chém Giang Dã thành muôn mảnh.

"Tôi không có gì để nói với anh."

Giang Dã nhẹ nhàng kéo Sơ Tranh ra xa: "Đừng để con gái người ta chờ quá lâu nha."

Trang Di đứng cách đó không xa, trông có vẻ như sắp khóc nhìn về phía này.

"Cậu câm miệng!" Thịnh Đình quát.

Giang Dã không quan tâm: "Nói chuyện là tự do của tôi."

"Giang Dã." Ánh mắt Thịnh Đình dời khỏi Sơ Tranh, khóe miệng hiện nụ cười lạnh: "Cậu cho rằng họ Liễu sẽ bỏ qua cho cậu? Nếu cậu thật sự muốn tốt cho cô ấy, thì đừng làm liên lụy đến Tranh Nhi, loại người như cậu không xứng đứng cạnh cô ấy."

"Tôi thế nào?" Giang Dã mỉm cười yếu ớt: "Tôi không thể nào sánh với Thịnh tiên sinh bội bạc, nhẫn tâm với người đã nuôi dưỡng mình bao năm."

Sắc mặt Thịnh Đình biến đổi, giống như bị người ta đâm trúng chỗ đau, nhất thời không lên tiếng nữa.

Sơ Tranh bực bội kéo Giang Dã rời đi, đứng đó nói vớ vẩn làm gì.

Giang Dã nhấp môi dưới, nhẹ nhàng kéo cô lại: "Có phải vừa rồi anh đã nói quá phận, nên chọc giận em không?"

"Cái gì?"

"Anh nói Thịnh Đình bội bạc."

"Hắn không có sao?"

"Có..."

"Thế thì chỗ nào là quá phận?" Thẻ người tốt coi như quá phận cũng đúng!

Giang Dã: "..." Vậy vừa rồi cô biểu hiện sự không kiên nhẫn là vì sao?

Tóm tắt chương này:

Giang Dã và Sơ Tranh trải qua một buổi sáng thoải mái nhưng cũng không kém phần căng thẳng. Giang Dã khám phá những cảm xúc hỗn độn của mình trong khi Sơ Tranh thì luôn giữ tinh thần bảo vệ cho anh. Khi bữa tiệc diễn ra, căng thẳng gia tăng khi Thịnh Đình xuất hiện, thể hiện sự ghen tuông và đe dọa Giang Dã. Cuộc đối đầu giữa hai người đàn ông này không chỉ là mâu thuẫn cá nhân mà còn liên quan đến những ân oán trong quá khứ, tạo nên bầu không khí nặng nề trước sự kiện lớn tối nay.

Tóm tắt chương trước:

Trong bối cảnh căng thẳng, Sơ Tranh dũng cảm đối đầu với Liễu gia, dùng dao uy hiếp và bảo vệ Giang Dã. Cuộc chiến nảy lửa bắt đầu khi cô khéo léo xử lý những kẻ tấn công. Sau đó, cô chăm sóc Giang Dã bị thương, hai người dần phát triển mối quan hệ gần gũi và thảo luận về những nguy hiểm mà họ phải đối mặt. Sơ Tranh thể hiện sự tự tin và mạnh mẽ, khiến Giang Dã không thể rời mắt khỏi cô.