Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
Sơ Tranh nhìn người phụ nữ trước mặt, đáy mắt cô lạnh như băng. Người phụ nữ hốt hoảng, hỏi: "Cô muốn làm gì?" Sơ Tranh không thèm trả lời, chỉ tiến lại gần hơn và đẩy bà ta vào trong nhà. Bà ta ngã xuống, vừa lúc có một người đàn ông chạy tới đỡ. "Chuyện gì vậy?"
Trong căn phòng tối tăm, Diệp Trầm nằm trên đất, sắc mặt tái nhợt nhưng đôi mắt thì chứa đầy sự căm hờn. "Thằng nhóc, đừng có chết sớm," người đàn ông nói với giọng khinh thường. "Nếu không phải đại ca chúng tao coi trọng mày, chắc mày đã không còn sống tốt như thế."
Diệp Trầm khẽ động, trong cổ họng phát ra âm thanh khàn khàn: "Bọn họ không có quan hệ gì với tôi." Người đàn ông cười: "Nghe lời mày, chính bác mày bắt mày đến đây để gán nợ đấy."
Diệp Trầm cố gắng nắm chặt tay, nhưng trong lòng chỉ có sự tuyệt vọng. "Đại ca cho mày thêm một đêm thời gian. Nếu không nghĩ thông, mày sẽ không được đối đãi như hiện tại đâu." Cửa phòng lại bị đóng lại, Diệp Trầm nằm đó, cảm giác như máu trong người đã đóng băng.
Diệp Trầm không nghĩ rằng bác của mình lại có thể làm ra chuyện này. Ông ta thua bạc một số tiền lớn và giờ bắt hắn gán nợ. Hắn không thể chấp nhận rằng trong xã hội này, còn có những người không xem hắn là con người.
Một khoảng thời gian sau, Diệp Trầm nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, có ai đó xô cửa. Cửa bị mở tung, ánh sáng chiếu vào. Đôi mắt của Diệp Trầm chưa kịp thích ứng với cường độ ánh sáng mới. Khi nhìn rõ, hắn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ đen, mang kính râm, cầm theo một cây gậy đang xông vào.
Người này đánh bay những kẻ đang giữ Diệp Trầm. Khi mọi thứ rối loạn, từ ánh sáng đó, một nữ sinh chậm rãi xuất hiện. Cô có vẻ xa cách nhưng cũng rất kiên định. Diệp Trầm cảm thấy như có một nguồn sáng rực rỡ từ cô, xua tan bóng tối xung quanh.
Sơ Tranh bước vào, từng bước một như dẫm lên trái tim hắn. Hắn co người lại, trốn vào một góc tối tăm, cố gắng giấu đi vẻ chật vật của mình. Nhưng Sơ Tranh đã đến gần, kéo cổ tay hắn. Cảm giác ấm áp từ đôi tay cô khiến hắn bừng tỉnh.
"Đi thôi." Hắn bị kéo dậy, cơ thể loạng choạng. Hắn cố gắng tự đứng vững bằng cách chống tay vào tường, không dám nhìn Sơ Tranh khi cô dẫn hắn ra khỏi căn phòng.
Kỷ Đồng Đồng nghi ngờ Sơ Tranh là người đã gây ra sự việc tồi tệ liên quan đến cô. Trong không khí căng thẳng, Kỷ Đồng Đồng gào khóc yêu cầu sự giúp đỡ từ cha, trong khi mẹ kế lo lắng và yêu cầu phải điều tra rõ ràng. Sự thật dần dần được phơi bày khi cha Kỷ phát hiện ra mối quan hệ phức tạp giữa Kỷ Đồng Đồng và vụ việc. Sơ Tranh vẫn giữ bình tĩnh trong khi gia đình rơi vào hỗn loạn, khiến cha Kỷ hối hận vì không quan tâm đến con gái mình và mối quan hệ gia đình ngày càng xấu đi.
Sơ Tranh đối mặt với người phụ nữ trong nỗi lạnh lẽo, cùng lúc đó Diệp Trầm trong tình trạng tuyệt vọng, bị gán nợ bởi bác của mình. Khi Diệp Trầm nghĩ rằng không còn lối thoát, một người đàn ông và Sơ Tranh xuất hiện, mang lại ánh sáng và hy vọng cho hắn. Sơ Tranh kéo Diệp Trầm ra khỏi bóng tối, thể hiện sự kiên định và ấm áp trong lúc hắn đang cố gắng tự đứng vững.