Sơ Tranh thành công khiến Tiểu Bạch Thỏ xấu hổ và tự bế, trong vài ngày không thèm để ý đến cô. Dù không nói chuyện, nhưng Ấn Bạch vẫn không từ chối sự có mặt của Sơ Tranh bên cạnh hắn. Cô thậm chí còn kiên quyết không để ý đến tình huống này, cho rằng dù sao thì hôn hay ôm vẫn cứ thế mà làm.
Sau một thời gian, Ấn Bạch không còn cách nào khác phải lên tiếng nhắc nhở cô: "Em không thể làm như vậy trước mặt người khác."
Sơ Tranh thản nhiên hỏi: "Vậy làm ở đâu? Trong nhà?" Rõ ràng Ấn Bạch không cho phép làm trong nhà. Ấn Bạch cảm thấy xấu hổ nhưng không biết làm gì khác, chỉ có thể lắp bắp rằng làm những chuyện này ở nơi có nhiều người không tốt.
Sơ Tranh lại châm chọc: "Vậy thì không làm trước mặt người là được rồi?" Ấn Bạch cảm thấy không biết nói gì hơn.
Sau cuộc trò chuyện đó, Sơ Tranh đã không còn thể hiện những cử chỉ thân mật trước người khác nữa, mà chỉ ôm nhẹ hoặc nắm tay Ấn Bạch. Hắn nhận ra dù Sơ Tranh có giữ vẻ mặt lạnh lùng đến đâu thì vẫn cứ làm theo ý mình.
Một hôm, Sơ Tranh bỗng hỏi: "Buổi chiều có rảnh không?" Khi Ấn Bạch trả lời rằng định đi mua vật gì đó, cô ngay lập tức xin đi cùng hắn.
Trong trung tâm mua sắm đông đúc, hai người trở thành tâm điểm khi đi cạnh nhau. Ánh mắt của nhiều người đều đổ dồn vào họ, khiến khuôn mặt Ấn Bạch đỏ bừng vì sự ngượng ngập.
Sơ Tranh tiếp tục theo đuổi câu hỏi: "Anh muốn mua gì?" Cuối cùng, Ấn Bạch mới thì thầm: "Quần lót." Sơ Tranh cảm thấy bất ngờ vì chỉ có vậy mà hắn lại ngần ngại không muốn nói ra.
Khi vào cửa hàng bán đồ lót, Ấn Bạch lại ngại ngùng từ chối sự theo sát của Sơ Tranh, nói rằng muốn tự đi mua. Sơ Tranh cố gắng lý luận rằng hắn cũng phải mặc những thứ này cho cô nhìn.
Sau khi Ấn Bạch vào trong tiệm, Sơ Tranh cảm thấy ngơ ngác không hiểu mình đã sai ở đâu. Trong lúc hắn chọn đồ, Sơ Tranh chỉ đợi bên ngoài mà thấy thời gian chạy dài.
Khi Ấn Bạch trở ra với một túi hàng rất kín đáo, hắn từ chối để Sơ Tranh cầm đồ giúp, giải thích rằng đó là thứ chỉ mình hắn có thể tự cầm.
Sơ Tranh không ép buộc và tiếp tục hỏi: "Muốn mua gì nữa không?" Khi Ấn Bạch trả lời không có gì khác, Sơ Tranh quyết định dẫn hắn vào một cửa hàng trang sức.
Trong cửa hàng rất nhiều đồ trang sức, Ấn Bạch ngạc nhiên nhìn ngắm. Tuy nhiên, khi nhân viên cửa hàng thông báo họ đã trở thành khách hàng thứ 999 và có thể tham gia rút thăm, Sơ Tranh đã khuyến khích Ấn Bạch rút vé.
Hắn ban đầu rất ngần ngại nhưng cuối cùng cũng đồng ý. Sau khi rút một tờ giấy, Ấn Bạch không hiểu mình trúng hay không và đợi xem Sơ Tranh diễn giải.
Khi nhận ra rằng họ đã trúng thưởng một chiếc nhẫn đôi tình nhân, Ấn Bạch ngơ ngác nhìn Sơ Tranh, hắn không biết mình đang trải qua điều gì. Sau khi Sơ Tranh đưa hộp nhẫn cho hắn, ánh mắt của Ấn Bạch phản ánh sự mù mờ và hạnh phúc đầy ngây thơ.
Sơ Tranh và Ấn Bạch trải qua nhiều tình huống ngại ngùng trong mối quan hệ, đặc biệt là khi đi mua sắm cùng nhau. Sơ Tranh không ngần ngại thể hiện tình cảm, nhưng Ấn Bạch lại xấu hổ và từ chối sự gần gũi. Họ cùng nhau vào cửa hàng quần lót và trang sức, nơi Sơ Tranh khuyến khích Ấn Bạch tham gia rút thăm và họ trúng thưởng một chiếc nhẫn đôi. Khoảnh khắc này khiến Ấn Bạch cảm thấy bối rối nhưng cũng đầy hạnh phúc khi nhận ra tình cảm giữa cả hai.
Ấn Bạch gặp khó khăn trong việc nghe giảng vì đêm trước không ngủ ngon. Trong khi Sơ Tranh giúp đỡ hắn, cả hai có những khoảnh khắc thân mật và ngượng ngùng. Một tuần sau, các bạn cùng lớp xin lỗi Ấn Bạch vì đã lừa gạt hắn. Sau đó, Mộ Ngữ thổ lộ tình cảm với Ấn Bạch, nhưng hắn khẳng định đã có người mình yêu. Hắn và Sơ Tranh trò chuyện về tình bạn và tình yêu, cho thấy mối quan hệ ngày càng gắn bó của họ.