Yết Cổ nhìn đám thí luyện giả tụ tập ở phía xa, hỏi Sơ Tranh: "Chị, đêm qua chị có nghe thấy gì không?"

"Có."

"Chị cũng nghe thấy à." Yết Cổ kích động: "Em còn tưởng là em sinh ra ảo giác, sợ đến mức một đêm không ngủ."

Sơ Tranh: "Chúc mừng, không phải."

Yết Cổ: "..."

Chuyện này có gì hay mà chúc mừng. Anh ta hoàn toàn không vui chút nào cả!

"Trên thuyền này thật sự có ma à?" Yết Cổ hỏi.

Sơ Tranh thân thiện nhắc nhở: "Bây giờ anh cũng là ma."

Yết Cổ: "..."

Nói như vậy, đột nhiên không thấy sợ mấy nữa nhỉ. Sau đó, Yết Cổ nghe ngóng được rằng chỉ có thí luyện giả mới nghe thấy động tĩnh. Các du khách khác đều bình thường, không nghe thấy âm thanh gì khác thường. Có lẽ ma này chỉ nhằm vào thí luyện giả.

Sơ Tranh cũng nghĩ không sai, dù sao phó bản này vốn chuẩn bị cho thí luyện giả mà. Những người này đều tương đương như diễn viên. Chẳng biết đám diễn viên này muốn diễn cho họ xem vở kịch gì.

"Chị, chị có đói bụng không?" Yết Cổ sờ bụng: "Em hơi đói, em đi lấy chút đồ ăn nhé."

"Tốt nhất anh đừng ăn."

"Hả?" Yết Cổ không hiểu.

"Bây giờ anh đã chết, không cần ăn gì cả."

Yết Cổ: "Nhưng em đói."

Sơ Tranh không khuyên nhiều: "Tùy anh."

Yết Cổ nhìn Sơ Tranh, cuối cùng quyết định nghe theo, chịu đói, không đi lấy đồ ăn.

-

Mấy ngày sau đó, mỗi buổi sáng sẽ có người tử vong. Hoặc là du khách, hoặc là nhân viên công tác trên thuyền, hoặc là thí luyện giả... Số người chết không giống nhau, có khi một người, có khi hai ba người. Chết như thế nào, ai là hung thủ, mọi người đều không biết.

Trong đám du khách, có người chủ động điều tra, nhưng sau khi điều tra, đều bị chết ngay ngày thứ hai. Sau hai lần xảy ra như vậy, mọi người cũng không dám trắng trợn điều tra nữa. Rõ ràng hung thủ đang ở trong số bọn họ. Tâm lý từ ban đầu sợ hãi, giờ trở thành tuyệt vọng, toàn bộ chiếc du thuyền như lộ ra một áp lực nặng nề.

Chiếc du thuyền này giống như đang lái đến một khu vực mà họ không biết, và họ bị vây ở đây. Người chết đi như gửi thiệp mời của Tử Thần tới. Nhân viên công tác từ lúc đầu còn bình tĩnh, trấn an, đến sau thì cũng không còn tâm tư làm việc, thậm chí là bãi công. Tình huống du khách và nhân viên công tác xảy ra xung đột đánh nhau.

"Không xong rồi không xong rồi!!" Hôm nay, Sơ Tranh vừa xuống lầu thì đã nghe thấy một tiếng kêu hoảng hốt.

"Đồ ăn trên thuyền ít đi rất nhiều!" Trong nhà ăn bỗng nhiên im ắng.

Mọi người phái mấy người qua kiểm tra, cuối cùng phát hiện lượng thức ăn chỉ còn đủ cho mọi người ăn một hai ngày. Trước đó đã xác nhận số lượng thức ăn ấy ít nhất đủ cho một tháng. Giờ lại biến mất hết...

"Có phải là mấy người làm không!!" Một du khách đột nhiên chĩa mũi nhọn về phía nhân viên.

Công nhân viên vội vàng phản bác: "Mọi người nói gì thế!"

"Mấy người giấu đồ ăn đi rồi đúng không?" Một du khách khác hô lên.

Giữa lúc mọi người cãi nhau kịch liệt, không khí càng lúc càng căng thẳng. Thực phẩm thiếu thốn biến thành mối nguy hiểm lớn nhất khiến mọi người không còn thời gian lo nghĩ các vấn đề khác. Không có đồ ăn, tất cả đều phải chết.

Sơ Tranh đứng trên tầng hai, nhìn thấy cảnh ồn ào phía dưới với thần sắc lãnh đạm.

"Chị, chị xem em tìm được cái này!!" Yết Cổ chui ra từ đâu đó, cơ thể đầy bụi đất, trong tay cầm một quyển vở ghi nhớ bằng da.

Quyển vở cũ kĩ, không hợp cảnh với du thuyền sang trọng này. Chắc chủ nhân của nó là nữ, chữ viết rất xinh đẹp. Những ghi chép đầu tiên chủ yếu là cuộc sống ở trường học và những phiền não của mấy cô gái nhỏ, cho đến khi lật đến giữa mới có chút liên quan đến du thuyền.

Ngày 16 tháng 4 năm 2005, trời trong xanh, không ngờ có thể trúng thưởng chuyến du lịch trên du thuyền xa hoa.

Ngày 1 tháng 5 năm 2005, trời trong xanh, hôm nay có thể lên thế giới màu xanh lam. Các bạn học đều rất hâm mộ mình.

Dựa theo nhật ký, du thuyền bắt đầu xuất phát vào ngày 1 tháng 5, hai ngày đầu không có vấn đề gì.

Ngày 4 tháng 5, trời mưa. Đã có một người chết, mình rất sợ, mọi người nói người đó bị giết, mình không dám đi xem.

Ngày 5 tháng 5, âm u. Lại chết thêm một người nữa. Mình nhìn thấy rất nhiều máu... Không liên lạc được với thuyền trưởng, lối đi cũng bị chặn, mình...

Có lẽ chủ nhân không viết nổi nữa, ghi chép dừng lại. Những ngày sau đó, số người chết vẫn gia tăng, tài nguyên đột nhiên biến mất, du khách và nhân viên công tác chia thành hai phe.

Sơ Tranh lật ra phía sau. Ghi chép ở đó chỉ có từ ngữ ngắn gọn, mà một số người đã tìm được vũ khí, còn có đồ hộp. Đám người kia có vũ khí, có đồ ăn, những người bình thường như họ chỉ có thể nghe theo.

Người bình thường trở thành nô lệ, nỗi chết chóc và nạn đói như hai bóng hình đuổi theo nhau.

Ngày 13 tháng 7 năm 2005, ma quỷ ở ngay bên cạ. Một chữ cuối cùng chỉ viết được một nửa thì im bặt. Hai trang còn lại chỉ vết chân máu xộc xếch.

"Đoàng!" Sơ Tranh suýt chút nữa cho vở ghi nhớ rơi xuống đất, giật mình.

Yết Cổ chửi thề: "Chết tiệt!"

Súng! Lưng Yết Cổ toát mồ hôi lạnh: "Chị, chị xem những chuyện ghi chép trong này đều xảy ra!!"

Sơ Tranh khép vở lại, nhìn xuống dưới. Cảnh tượng náo nhiệt trong nhà ăn đã yên tĩnh lại, mọi ánh mắt đều hướng đến một hướng.

Có mấy người từ cửa phòng ăn đi vào. Họ cầm vũ khí, tuyên bố đây chính là chỗ do bọn họ quản lý. "Chúng tôi tìm được một số đồ hộp, chỉ cần mọi người nghe lời, cam đoan tất cả sẽ sống sót." Người đứng trên bàn nói, đồng thời chỉa súng vào đám người: "Nhưng nếu ai không nghe lời, vậy thì cũng đừng trách chúng tôi không khách khí!"

Một người đàn ông cứng đầu phản đối: "Các người..."

"Đoàng!"

Người đàn ông ngã quỵ xuống đất, đau đớn gục mặt xuống. "Nếu còn không nghe lời, chỗ lần sau sẽ không phải là chân đâu." Qua một thời gian im lặng, một giọng nữ lạnh lùng vang lên từ lầu hai, tất cả đều bị thu hút theo hướng đó...

"Đoàng!" Viên đạn trúng đầu người kia, hắn ta đổ xuống bàn, mắt mở trừng trừng, rồi tắt thở.

Tóm tắt chương này:

Trong bối cảnh bí ẩn trên du thuyền, Yết Cổ và Sơ Tranh cảm thấy sự hiện diện của một thế lực ma quái chỉ hướng đến thí luyện giả. Khi áp lực gia tăng do cái chết bí ẩn và sự thiếu thốn thức ăn, mâu thuẫn giữa du khách và nhân viên công tác nảy sinh. Một nhật ký cũ phát hiện ra cho thấy sự tàn khốc của tình huống, nơi mọi người dần trở thành nô lệ dưới sự thao túng của những kẻ có vũ khí. Cuộc sống trên du thuyền đang trở thành một cuộc chiến sinh tồn đầy rẫy nguy hiểm.

Tóm tắt chương trước:

Trong một phòng điều khiển không gian của Tử Thần, những màn hình thông báo sự ra đi đột ngột của nhiều thí luyện giả. Hai nhân vật tóc vàng và hip-hop tranh luận về một cô gái khả nghi trong nhóm. Trong khi đó, trên du thuyền, Sơ Tranh và Văn Diệp đối diện với một cô gái nhỏ hoảng sợ, dần lộ ra thông tin về nhiệm vụ của họ. Khi những cái chết bí ẩn xảy ra, nhóm thí luyện giả bắt đầu cảm thấy căng thẳng và lo sợ, cùng lúc, du khách cũng rơi vào khủng hoảng.