Lâm Táp và Vạn Tín nhìn Sơ Tranh nhét ác linh vào trong bình thuốc, hoài nghi về nguồn gốc của bình thuốc đó. Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa đêm tối, khiến cả hai giật mình nhìn nhau. Họ nhìn về phía rừng cây nhỏ của trường học.
Sơ Tranh, không để ý đến Lâm Táp và Vạn Tín, tức giận chạy về phía rừng cây. Khi bước vào, sương mù dày đặc khiến cô không thể nhìn xa quá hai mét. Chưa đầy một phút, cô đã gặp một học sinh đang hoảng loạn chạy ra.
Học sinh kêu lên: "Đừng tìm tôi, tôi không làm gì cả!" Khi nhìn thấy Sơ Tranh, cậu ta hoảng sợ ôm đầu. Sơ Tranh nhận ra đây là một trong những học sinh từng ngược đãi mèo, không hiểu sao lại chạy đến nơi này. Cô khẽ đánh ngất cậu ta rồi tiếp tục bước vào bất chấp xung quanh.
Ngay sau đó, cô trông thấy hai bóng dáng trong sương mù, đang giao tranh. Một bóng đen khác bay về phía cô, đập vào gốc cây bên cạnh và ngã xuống đất. Sương mù tản ra, một bóng đen lớn lao tới, ép không khí trở nên nặng nề. Sơ Tranh nhanh chóng vung tay tạo ra một tấm lưới bạc, chặn đứng bóng đen lại.
Khi bóng đen va vào lưới, tấm lưới bị ép vào nhưng nhanh chóng bắn bóng đen ra ngoài. Sơ Tranh quay lại nhìn người đàn ông dựa vào gốc cây, sắc mặt anh ta tái nhợt và rõ ràng không khỏe.
"Sao cô lại đến đây?" Đông Chiết hỏi, giọng nói có phần yếu ớt.
"Không đến thì anh đã gặp nguy hiểm rồi," Sơ Tranh đáp. "Thẻ người tốt của anh không có tôi thì sao sống nổi?"
Đông Chiết nhìn quanh, cảnh giác khi nghe thấy âm thanh lạ từ các tán cây. "Rời khỏi đây đi," anh ta nói và đẩy Sơ Tranh ra.
"Cô sợ cái gì?" Sơ Tranh đáp, tự tin. "Nếu cần, tôi có thể xử lý nó."
" Nếu có thể xử lý, tôi đã không ở đây," Đông Chiết phản bác nhưng Sơ Tranh không chịu nghe, cô vẫn tiếp tục đuổi theo.
Âm thanh sàn sạt từ lá cây xung quanh ngày càng lớn. "Cô đi trước đi," Đông Chiết bắt đầu lo lắng. "Tôi sẽ ngăn cản nó."
Sơ Tranh kiên quyết: "Tôi đi."
"Cô không đối phó được nó!" Đông Chiết cao giọng, cố gắng đẩy cô đi nhưng Sơ Tranh nhanh chóng sử dụng sức mạnh của mình, trói anh lại vào gốc cây.
Rừng cây dần trở nên tĩnh lặng, không một âm thanh vang vọng. Trong khi đó, Vạn Tín và Lâm Táp cuối cùng cũng tìm thấy phương hướng trong rừng cây nhỏ, họ không biết rằng đã đi vòng quanh vô ích.
Cuối cùng, họ nhìn thấy Sơ Tranh. "Đại lão đại lão!!" Vạn Tín hớn hở chạy tới. "Cô không sao chứ?"
Sơ Tranh phủi sạch bụi bẩn trên áo, đáp: "Không sao."
"Trong này có thứ gì vậy?" Vạn Tín hỏi, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa tò mò.
"Không biết," Sơ Tranh trả lời. Cô đã mất dấu thứ kỳ quái mà chỉ thấy tình huống không ổn nên không đuổi theo nữa.
Sau khi đuổi Vạn Tín và Lâm Táp đi, Sơ Tranh tìm kiếm Đông Chiết. Khi tìm thấy, anh ta đã bình tĩnh trở lại nhưng có vẻ không vững vàng, gần như ngã xuống. Sơ Tranh đỡ lấy anh từ phía sau, hỏi: "Anh bị thương rồi?"
"Không sao," Đông Chiết đáp, nhưng khi cô nhìn thấy vết thương sâu và đáng sợ trên cơ thể anh, lo lắng ập đến.
"Mau để tôi kiểm tra," Sơ Tranh nói trong khi chuẩn bị bông băng. Đông Chiết nhịn một chút, vén áo lên cho cô thấy vết thương.
Sơ Tranh ngồi xổm bên giường, chăm sóc vết thương cho anh với sự tập trung nghiêm túc. Đông Chiết cảm thấy không thoải mái khi nhìn cô, tự hỏi cô không sợ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm trong lúc này.
Sơ Tranh gặp nguy hiểm trong rừng cây khi cứu Đông Chiết khỏi một bóng đen. Trong khi Lâm Táp và Vạn Tín tìm kiếm, cô xử lý một học sinh hoảng loạn và bảo vệ Đông Chiết, mặc dù anh ta khuyên cô rời đi. Cuối cùng, sau khi đánh bại mối đe dọa, Sơ Tranh phát hiện vết thương của Đông Chiết và chăm sóc cho anh, thể hiện sự lo lắng và quyết tâm của mình.
Trong tình huống nguy hiểm khi cầu thang bất ngờ biến mất phía sau, Sơ Tranh quyết định nhảy xuống hư không để tìm lối ra. Tại đây, cô gặp Lâm Táp bị thương, cùng với anh ta khám phá khu vực mờ ảo. Họ phát hiện ra có nhiều ác linh xung quanh và Sơ Tranh chứng tỏ khả năng kiểm soát chúng. Cùng nhau, họ tìm cách thoát khỏi nơi nguy hiểm này, trong khi sự lo lắng và bất ngờ dần được giải tỏa.
Ác Linhbình thuốcSương mùgiao tranhvết thươngSương mùgiao tranh