Ứng Chiếu cảm thấy lạ lùng khi giao con cho Sơ Tranh. Hắn rất cẩn trọng nhưng với cô, lại không có nhiều lo lắng. Dù thỉnh thoảng hắn vẫn nghi ngờ về những điều Sơ Tranh không nói. Dẫu vậy, mỗi ngày hắn về nhà đều thấy con vẫn ổn và vui vẻ.

"Em thật sự muốn giúp tôi trông nó à?" Ứng Chiếu hỏi khi đang nấu ăn.

"Không thì sao?" Sơ Tranh đáp, thậm chí còn tỏ thái độ châm biếm. Ứng Chiếu chỉ lặng lẽ kéo bé con gần mình hơn. Hắn không thể hiểu được cách cư xử của Sơ Tranh, mà tâm tư của cô lại không giống những gì cô thể hiện ra ngoài.

"Anh không tin em có thể chăm sóc tốt cho nó?" Sơ Tranh hỏi với giọng điệu quyết đoán. Ứng Chiếu miễn cưỡng cười, ôm chặt bé hơn.

Cuối cùng, Sơ Tranh đã quyết định cướp lấy bé, không cho hắn cơ hội từ chối. Hôm sau, cô chặn hắn ở cửa ra vào, ôm đứa bé đi mất. Ứng Chiếu cảm thấy tình huống này giống như một vụ cướp con.

Khi Ứng Chiếu đi làm, Sơ Tranh vô tư nằm trên sofa, trong khi bé con tự chơi đồ chơi. Tuy nhiên, những món đồ chơi mà cô đã sắm cho nó nếu bị một chuyên gia nhìn thấy thì chắc chắn sẽ phải động lòng.

Sơ Tranh mở sách ra đọc, cuốn "Bách khoa toàn thư về chăm sóc trẻ". Bên cạnh là nhiều cuốn sách khác về nuôi dạy trẻ. Khi đang chú tâm vào đọc, cô cảm thấy có ai đó đang kéo quần mình. Cô nhìn xuống, thấy bé con đang cố gắng leo lên sofa để đòi ôm.

Cô lạnh lùng từ chối, bảo nó tự trèo lên. Nhưng bé con không bỏ cuộc, vẫn cố gắng bám vào cô. Cuối cùng thì nó cũng thành công, nằm bên cạnh cô, gầy gò nhưng rất đáng yêu.

Khi đứa bé bắt đầu khóc vì cảm thấy bị bỏ rơi, Sơ Tranh cũng chẳng bận tâm. Cô thản nhiên chỉ vào nó và nói: "Mi khóc thử xem." Tuy nhiên, bé con lại nín khóc mà chỉ nhìn cô với ánh mắt tội nghiệp.

Dù khó chịu, nhưng cuối cùng, bé con lại nằm gọn bên cạnh Sơ Tranh, bắt đầu nghịch tóc cô. Cô không thể không cảm thấy bực bội vì sự phiền phức của nó.

Khi chuẩn bị đi ra ngoài, Sơ Tranh chèn xe đẩy trẻ em vào không gian và bế bé con ra ngoài. Ngay khi xuống lầu, cô gặp một khách thuê trọ.

"Chị chủ nhà, sao chị lại có một đứa bé?" anh ta hỏi với vẻ nghi hoặc.

"Nhặt," Sơ Tranh đáp.

"Nhặt? Bây giờ ở đâu có em bé để nhặt?" anh ta rõ ràng không tin.

Tuy nhiên, khi nhìn kỹ, anh ta nhận ra đứa bé đó chính là con của Ứng Chiếu. Cặp mắt anh ta dần chuyển sang nghi ngờ khi nghĩ lại những điều Sơ Tranh đã từng nói. Cô chỉ nhẹ nhàng yêu cầu anh ta đừng tiết lộ gì và hứa giảm tiền thuê nhà cho anh.

Khi Sơ Tranh dẫn bé con ra ngoài, đứa trẻ tỏ ra rất tò mò với thế giới xung quanh. Bé không khóc mà chỉ chăm chú quan sát mọi thứ. Khi vào một cửa hàng, sự đáng yêu của bé khiến nhân viên bán hàng mãi mê.

"Bé con đáng yêu quá!" nhân viên nữ trầm trồ khi thấy bé.

"Oắt con thích không?" Sơ Tranh hỏi. Bé con gật đầu rồi hôn lên má Sơ Tranh, khiến cô thoáng ngạc nhiên.

Cuối cùng, Sơ Tranh quyết định mua đồ chơi cho bé. Khi cô yêu cầu nhân viên mang ra cho bé chọn, nhiều người trong cửa hàng không khỏi cảm thấy ghen tị. Bản thân Sơ Tranh cũng không hiểu được cái sự xa xỉ mà đứa trẻ mang lại.

Tóm tắt:

Ứng Chiếu giao con cho Sơ Tranh với sự cẩn trọng nhưng không quá lo lắng. Trong khi đó, Sơ Tranh thể hiện sự quyết đoán và bất ngờ khi cướp bé con khỏi tay hắn. Khi ở nhà, Sơ Tranh vừa đọc sách vừa phải đối mặt với những mưu mô và hành động ngây thơ của bé con. Cuối cùng, khi ra ngoài, Sơ Tranh gây sự chú ý với khách hàng và quyết định mua sắm đồ chơi cho đứa trẻ, tạo nên một tình huống hài hước và đáng yêu.