Bây giờ Ứng Chiếu đã trở thành quản lý, công việc bận rộn khiến thời gian riêng tư của hắn rất hạn chế. Một hôm, chưa tan ca, hắn nhận điện thoại từ giáo viên nhà trẻ, yêu cầu đến ngay. Điều này khiến Ứng Chiếu cảm thấy kỳ lạ vì bình thường giáo viên thường gọi cho Sơ Tranh.

Không dám chần chừ, hắn xin nghỉ và vội vã đến. Khi đến nơi, hắn thấy Mục Tấn Nhiên cũng đứng ở bên ngoài, hiển nhiên giáo viên cũng đã thông báo cho anh ta. Cả hai chỉ im lặng liếc nhìn nhau. Chẳng bao lâu sau, họ nhìn thấy Sơ Tranh và oắt con, một lớn một nhỏ đang ngồi trên bậc thang. Sơ Tranh thì không có biểu cảm gì, còn oắt con thì trầm tư bưng mặt.

"Ba ba, daddy!" Oắt con vui vẻ khi nghe tiếng gọi của Ứng Chiếu, ngay lập tức nhảy xuống bậc thang. Mục Tấn Nhiên chậm chạp tiến lên và hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Oắt con khẽ lại gần Sơ Tranh, thở dài như người lớn.

Sơ Tranh đến đón oắt con tan học và đã xảy ra một chút mâu thuẫn với một phụ huynh khác. Ban đầu, phụ huynh đó không hài lòng và gây sự, nhưng Sơ Tranh đã bỏ qua. Tuy nhiên, đối phương lại tiếp tục kiến thức và lên tiếng quá đáng. Cuối cùng, Sơ Tranh không kiềm chế được nữa đã đánh người.

Ứng Chiếu và Mục Tấn Nhiên sau đó đã phải tìm giáo viên để xử lý vụ việc. Khi mọi thứ được làm sáng tỏ, Mục Tấn Nhiên đưa oắt con về nhà mình trong khi Ứng Chiếu và Sơ Tranh trở về cùng nhau. Hắn hỏi: "Tại sao em lại đánh người ta như vậy?" Sơ Tranh trả lời rằng phụ huynh đó đã ồn ào và làm phiền.

Dù vậy, vấn đề này không ảnh hưởng nhiều vì Sơ Tranh biết cách tránh né rắc rối. Phụ huynh kia sợ hãi khi biết Ứng Chiếu là tổng giám đốc có quyền lực. Tuy nhiên, sau vụ việc, mọi thứ vẫn trở lại bình thường.

Oắt con đã tốt nghiệp nhà trẻ và chuẩn bị lên tiểu học. Hắn ngồi trên bàn của Mục Tấn Nhiên làm bài tập, chân nhỏ lơ lửng. Hắn quay sang hỏi Mục Tấn Nhiên: "Daddy, daddy làm xong chưa?" Mục Tấn Nhiên trả lời rằng chưa và cảm thấy mệt mỏi.

Khi Sơ Tranh đến đón, Mục Tấn Nhiên đã đề xuất rằng tại sao luôn là anh làm bài thi. Sơ Tranh lý luận rằng việc dạy cho con cách đối nhân xử thế là trách nhiệm của anh, nên anh phải làm nhiều hơn.

Sơ Tranh có sở thích mua sắm đồ cho oắt con, điều này khiến Ứng Chiếu ban đầu hơi lo lắng. Nhưng oắt con không hề đòi hỏi hay trở nên kiêu ngạo. Điều này dẫn đến việc oắt con có vẻ không mấy hứng thú với những món quà Mục Tấn Nhiên tặng.

Mục Tấn Nhiên cảm thấy chua chát khi nhìn oắt con quét nhà với sự vui vẻ. Một ngày, oắt con hỏi về ông bà và bắt đầu lải nhải về việc nghỉ phép của bố. Mục Tấn Nhiên cũng muốn hỏi ý kiến của oắt con về việc đổi họ, nhưng oắt con chần chừ và cảm thấy khó chịu.

"Con không biết phải quyết định như thế nào," oắt con thở dài, trong khi Sơ Tranh nói rằng đó là quyết định của hắn.

Cuối cùng, Sơ Tranh và Ứng Chiếu dành một buổi để trải nghiệm sự khác biệt tại khách sạn. Ứng Chiếu muốn xuất hiện tại một bữa tiệc đốt lửa trại, quyết tâm đã dụ được Sơ Tranh cùng đi. Giữa đám đông, hắn nắm tay Sơ Tranh, cảm ơn nàng đã đến trong cuộc đời mình. Hắn không biết cuộc sống sẽ ra sao nếu không có nàng. Sơ Tranh nhìn hắn, cả hai trao nhau một nụ hôn ngọt ngào giữa không khí tràn ngập niềm vui.

Tóm tắt chương này:

Ứng Chiếu nhận được cuộc gọi khẩn từ giáo viên nhà trẻ, nơi Sơ Tranh đã xảy ra mâu thuẫn với một phụ huynh. Sau khi sự việc được làm rõ, Ứng Chiếu và Sơ Tranh về nhà cùng nhau, trong khi Mục Tấn Nhiên đưa oắt con về. Oắt con chuẩn bị vào tiểu học và có nhiều câu hỏi về gia đình. Sơ Tranh và Ứng Chiếu cũng trải qua những khoảnh khắc ấm áp và ngọt ngào, thể hiện tình cảm giữa họ trong buổi tiệc ngoài trời.

Tóm tắt chương trước:

Mục Tấn Nhiên sau khi gặp Ứng Chiếu đã tiếp nhận đứa trẻ và cảm thấy ngần ngại khi phải đối diện với Sơ Tranh. Dù muốn gần gũi con, hắn phải đối mặt với việc đứa trẻ gọi Ứng Chiếu là ba. Sơ Tranh vô tình quên sinh nhật của Ứng Chiếu, tạo ra không khí khó xử. Sau khi đứa trẻ chọn trường, Sơ Tranh quyết định chuyển nhà để tiện đưa đón. Dù Mục Tấn Nhiên thắc mắc về lựa chọn của Sơ Tranh, hắn cũng không thể can thiệp và phải chấp nhận tình hình hiện tại.