Là thật.
Không phải là mơ.
Tinh Tuyệt chậm rãi thả lỏng ra.
Sơ Tranh chờ hắn trở lại bình thường, lúc này mới hỏi hắn: "Vừa rồi sao thế?"
"Bảo Bảo, em sẽ rời xa anh sao?"
"Tại sao em lại rời xa anh?" Mẹ nó, ta đã rất vất vả mới lừa được đến tay.
"Không biết..." Tinh Tuyệt lẩm bẩm: "Có lẽ là anh không tốt, có lẽ anh đã chọc giận em, có lẽ..."
Sơ Tranh cắt ngang: "Tinh Tuyệt, anh đang nghĩ gì vậy?"
"Anh..."
Hắn cũng không biết.
"Đừng nghĩ lung tung." Sơ Tranh hạ thấp giọng trấn an: "Em sẽ không rời xa anh."
Tinh Tuyệt nhấp môi dưới, đột nhiên đứng dậy xuống giường, rời khỏi phòng.
Sơ Tranh: "???"
Làm gì vậy?
Tinh Tuyệt quay lại rất nhanh, hắn bò lên giường, nằm xuống, trong tay có thêm một tấm tinh phiến.
"Có phải chỉ cần là chuyện anh viết lên đây, em đều sẽ hoàn thành không?"
Sơ Tranh có chút cảnh giác, nhưng vẫn gật đầu: "Ừ."
Tinh Tuyệt mở tinh phiến ra.
Trên màn hình ảo dần dần có chữ viết xuất hiện.
—— Thích anh, vĩnh viễn không thể rời xa anh.
"Ký tên." Tinh Tuyệt vừa viết xong còn bắt Sơ Tranh ký tên.
Sơ Tranh: "???"
"Nhanh lên nha." Tinh Tuyệt thúc giục.
Sơ Tranh: "???"
Sơ Tranh giơ tay sờ trán hắn: "Anh không sốt chứ? Mất trí nhớ không có cả di chứng đấy chứ, đầu óc hỏng rồi à?"
Hơn nửa đêm bày trò gì thế!!
"Mới không đâu." Tinh Tuyệt mượn ánh sáng nhạt nhìn cô: "Bảo Bảo không muốn ký tên sao? Hay là lời Bảo Bảo nói chỉ là lừa anh?"
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh bị ép ký tên mình lên.
Cho tới bây giờ đều chỉ có người khác ký tên cho ta...
Tuyệt thật, sao mà hắn lại có vận khí tốt như vậy?
Tinh Tuyệt nhìn hai chữ kia, lại đột nhiên hỏi: "Em không có họ sao?"
Sơ... Chắc không phải là họ nhỉ?
"Em họ Sơ."
"Có cái họ này sao?"
"Có."
"Ồ." Tinh Tuyệt chớp mắt: "Cái họ này anh chưa từng gặp bao giờ, nhưng rất êm tai, rất hợp với Bảo Bảo."
"..." Sơ Tranh không kiên nhẫn hỏi: "Còn ngủ nữa không?"
Tinh Tuyệt viết tên mình lên đằng sau tên của Sơ Tranh, ấn lưu lại, đóng màn hình lại, rất ngoan nằm xuống.
Lúc này Sơ Tranh đã không còn buồn ngủ như trước nữa, ấn lấy người quanh quẩn ở biên giới của 404 rất lâu.
"Bảo Bảo, sinh nhật em là ngày bao nhiêu?" Giọng Tinh Tuyệt hơi khàn, hắn chống mặt nhìn người bên cạnh.
"Làm gì?"
"Anh thân là bạn trai em, không thể đến cả điều này cũng không biết được." Tinh Tuyệt nói xong còn hôn cô một cái: "Anh muốn biết tất cả mọi thứ về em."
Sơ Tranh ấn lên trán hắn một cái: "Ngày 7 tháng 7."
Ngày 7 tháng 7... Vậy cách sinh nhật cô cũng chỉ còn hơn nửa tháng.
Tinh Tuyệt nằm suy nghĩ chuyện, không quấy Sơ Tranh nữa.
Hai người lại ngủ thêm một lát, sau đó dậy cùng nhau ăn sáng.
"Buổi sáng mà đã ăn đồ ngọt như vậy?" Sơ Tranh thật sự không hiểu: "Sao anh lại thích ăn đồ ngọt như thế?"
Tinh Tuyệt sửng sốt: "Như vậy rất kỳ quái sao?"
"Không có."
Xung quanh không có ai, Tinh Tuyệt lại cố ý nhỏ giọng nói: "Như vậy Bảo Bảo mới có thể nếm được anh là ngọt."
Sơ Tranh: "..."
Sáng sớm mà đã đùa cợt sao!
Sơ Tranh lạnh lùng đưa ra yêu cầu: "Em nếm thử xem nào."
Tinh Tuyệt cười, cố ý cách xa Sơ Tranh một chút: "Không cho em."
"..."
Cuối cùng Tinh Tuyệt vẫn bị nếm toàn bộ, phòng ăn đánh dấu hoàn thành.
Tinh Tuyệt cúi đầu ăn sáng, môi và gương mặt đều ửng đỏ, thỉnh thoảng liếc nhìn Sơ Tranh sắc mặt lãnh đạm như không có chuyện gì xảy ra.
"Nhìn cái gì?"
Tinh Tuyệt bị Sơ Tranh bắt được, hắn không liếc nhìn nữa, quang minh chính đại nhìn cô: "Bảo Bảo thật đẹp, không thể nhìn sao?"
Sơ Tranh lạnh lùng nhắc nhở: "Anh sắp trễ giờ rồi."
Tinh Tuyệt: "!!!"
Tinh Tuyệt cấp tốc giải quyết xong bữa sáng, vô cùng vội vàng đi làm.
Trên đường đến công ty, Tinh Tuyệt lấy tấm tinh phiến ra nhìn, khóe miệng không khống chế được khẽ cong lên.
-
Khi Sơ Tranh nhận được tin tức của Cừu Duật thì đã là ngày hôm sau.
Cừu Duật nói hắn nhớ ra một chuyện, căn nhà kia của hắn còn một người biết mật mã.
"Ai?"
"Lục tổng giám, Lục Phong Trạch."
Lúc trước khi hắn còn ở bên kia, có lần có thứ cần dùng rơi ở bên đó.
Vì cần dùng gấp, đúng lúc Lục Phong Trạch đang ở gần đó, hắn đã nhờ Lục Phong Trạch đi lấy giúp.
Sau đó không bao lâu thì hắn dời đến bên này, cho nên mật mã chưa từng thay đổi.
Ngày hôm nay, trong lúc làm việc, trông thấy Lục Phong Trạch, hắn đột nhiên nhớ lại.
Sơ Tranh cúp máy truyền tin, như có điều suy nghĩ, nhìn tư liệu về Lục Phong Trạch.
Lục Phong Trạch... Rốt cuộc người này đóng vai trò gì?
-
"Tinh Sương, gần đây cô làm gì thế? Cả ngày không thấy đâu, giờ chúng tôi tìm cô cũng không được."
"Hôm nay cô lại đi một mình, không mang ai à? Kỳ quái nha! Hôm nay mặt trời mọc bên nào vậy?"
Trước kia người này luôn xuất hiện trong những loại trường hợp này, chưa từng đi một mình.
Bên cạnh luôn có đủ loại bạn trai với đủ kiểu sắc thái hình dạng, nói không chừng lúc về, người dẫn theo còn không phải là người khi đến kia.
Cho nên khi Tinh Sương lẻ loi xuất hiện một mình, đám bạn bè của cô ta đều sợ ngây người.
Tinh Sương nhìn đám bạn đã lâu không gặp, thở dài: "Dưỡng sinh."
"Dưỡng sinh?" Đám bạn bè bị chọc cười không ngừng: "Cô là nữ thần ban đêm cơ mà, dưỡng sinh cái gì? Không phải làm ra mạng người rồi chứ?"
Ánh mắt đám bạn bè rơi vào bụng Tinh Sương.
"Thôi đi." Tinh Sương tức giận trừng đám bạn bè một cái, trực tiếp đi vào bên trong cuộc yến hội.
Trong phòng yến hội đèn đuốc sáng trưng, đám người áo quần xinh đẹp cười nói, nhốn nháo vô cùng.
"Anh." Tinh Sương nhìn thấy Tinh Tuyệt, đi qua lên tiếng chào.
"Ừ." Tinh Tuyệt khẽ gật đầu, vẫn là thái độ lạnh lùng như thường.
Người bạn có quan hệ tốt nhất với Tinh Sương đuổi theo: "Tinh Sương, cô đi nhanh như vậy làm gì... Tinh tổng." Nhìn thấy Tinh Tuyệt, lại vội vàng chỉnh lại dáng vẻ, đột nhiên trở nên xấu hổ.
Tinh Tuyệt gật đầu, không có ý nói chuyện nhiều, trực tiếp đi sang bên cạnh.
Người bạn vẻ mặt thất vọng nhìn theo, thật lâu sau vẫn không thể thu tầm mắt lại.
Cô ta túm lấy Tinh Sương hỏi: "Tinh Sương, cô nói xem tôi phải làm thế nào mới có thể làm chị dâu cô?"
Tinh Sương đã sớm biết người bạn này thích Tinh Tuyệt.
Trước kia còn không cảm thấy gì, nhưng mà...
"Cô nằm mơ nhanh thật." Tinh Sương nể tình trước đây vui vẻ chung với nhau, nhắc nhở cô ta: "Bên cạnh anh tôi có con cọp cái, nếu cô không muốn chết thì dừng suy nghĩ này lại đi."
"Cọp cái??"
Vẻ mặt người bạn ngơ ngác, đột nhiên tung ra một câu: "Anh cô nuôi hổ à?"
Tinh Sương: "..."
Cũng không trách cái mạch não này kỳ quái như thế, chủ yếu là trước kia bên cạnh Tinh Tuyệt chưa từng có phụ nữ, cũng không có tai tiếng gì.
Tinh Sương thoáng nhìn thấy gì đó, lôi kéo người bạn của mình chuyển hướng chỉ cho cô ta xem: "Thấy không, cọp cái."
Người bạn: "..."
Lần này người bạn không lĩnh ngộ sai, mà như sấm đánh, giọng nói cũng run run: "Anh của cô... Yêu đương rồi?"
"Hay là anh cô gì gia tộc ép buộc liên hôn?"
Tinh Sương lắc lắc cô ta: "Tỉnh lại đi, nhà tôi cần liên hôn gia tộc chắc?"
Người bạn: "..."
Tinh Tuyệt và Sơ Tranh có những khoảnh khắc thân mật, trong đó Tinh Tuyệt thể hiện sự lo lắng khi nghĩ đến việc Sơ Tranh có thể rời xa mình. Hắn bày trò ký tên trên một tấm phiến, thể hiện tình cảm mạnh mẽ của mình. Sau khi cùng nhau ăn sáng, hai người giận dỗi và đùa cợt về sở thích ăn đồ ngọt. Trong khi đó, Cừu Duật liên lạc với Sơ Tranh về một mật mã trong nhà, khiến cô suy ngẫm về Lục Phong Trạch. Bên ngoài, Tinh Sương gặp nhóm bạn và bất ngờ về cha của Tinh Tuyệt đang yêu đương.
Sơ Tranh và Tinh Tuyệt có một buổi tối đầy căng thẳng và cảm xúc. Tinh Tuyệt bị ám ảnh bởi những gì Sơ Tranh nói về việc không có chứng cứ, trong khi Sơ Tranh lo lắng về sự an toàn của cả hai. Họ chia sẻ những suy nghĩ và sợ hãi, Tinh Tuyệt phải đối mặt với những cơn ác mộng, nhưng cũng tìm thấy sự an ủi khi Sơ Tranh ở bên cạnh. Cuộc gặp gỡ của họ không chỉ là một tình huống căng thẳng mà còn là sự kết nối sâu sắc giữa hai người.