Hồ Thạc là tổng quản thành thục, thường làm việc đến khuya và sáng hôm sau mới đến. Hắn bước vào nhà với biểu cảm thất vọng, ánh mắt nhìn Sơ Tranh đầy ai oán và bất lực, như thể cô đã làm điều gì sai.

Sơ Tranh chỉ bình thản ăn bữa sáng, trong khi Hồ Thạc nhanh chóng báo cáo tình hình với Tinh Tuyệt. Tinh Tuyệt dường như đã hiểu rõ mọi vấn đề của tập đoàn và không cần sự nhắc nhở từ Hồ Thạc, có thể tự mình hoàn thành tốt nhiệm vụ tổng giám đốc.

Khi báo cáo xong, Hồ Thạc nhịn không được hỏi Sơ Tranh về tình hình bên ngoài. Cô không kịp theo dõi tin tức và khi kiểm tra, cô thấy số người tự sát mỗi ngày hiện giờ chỉ khoảng mười mấy người, ít hơn nhiều so với những ngày đầu bùng phát. Hồ Thạc cảm thán, một ngày mười mấy người mà nói là không nhiều?

"Diêu Trúc Duyệt" có khả năng đặc biệt, có thể ảnh hưởng đến tư duy con người, dẫn đến những hành động tự sát. Mặc dù cô ta đã bị bắt, nhưng ảnh hưởng của cô vẫn còn tồn tại, kéo dài đến khắp thành phố.

Tô Đề Nguyệt cũng đến hỏi Sơ Tranh xem có cách nào giải quyết vấn đề này không. Tuy nhiên, số hương cần thiết mà Sơ Tranh cần đã sớm dùng hết. Cô bảo có thể giúp, nhưng không miễn phí. Tô Đề Nguyệt xin phép cấp trên để phát cho Sơ Tranh một nhóm Linh Phách làm thù lao.

Cuối cùng, Sơ Tranh đồng ý, mặc dù hơi miễn cưỡng. Tô Đề Nguyệt không hiểu sao không nhờ Tinh Tuyệt trực tiếp thương lượng với Sơ Tranh, vì sự tốt bụng của Tinh Tuyệt chỉ thể hiện trước Sơ Tranh mà thôi.

Tô Đề Nguyệt thảo luận riêng với Tinh Tuyệt về tình trạng mất trí nhớ của cậu. Tinh Tuyệt thờ ơ cho biết khả năng hồi phục trí nhớ có thể không xảy ra, nhưng điều đó không quan trọng vì người cậu cần hiện đang bên cạnh.

Sơ Tranh sau đó tắt tivi, quyết định đến hỏi Giang Vân Lý và Lục Phong Trạch. Lục Phong Trạch vẫn ngồi bên trong vùng ánh sáng trắng, trong khi Giang Vân Lý ngồi bên ngoài. Sơ Tranh hỏi Liễu Trọng về lý do không nhốt cả hai vào chung một chỗ. Liễu Trọng giải thích rằng ông không muốn họ đánh nhau.

Khi Sơ Tranh gặp Giang Vân Lý, gã tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy cô. Sơ Tranh yêu cầu dẫn Giang Vân Lý ra khỏi đó và nhốt vào một căn phòng khác, sạch sẽ và sáng sủa hơn. Cả hai bắt đầu nói chuyện qua lớp thủy tinh ngăn cách.

Giang Vân Lý không nhớ rõ khi nào bắt đầu kế hoạch của mình, nhưng tỏ ra hài lòng khi nói rằng hắn cần Sơ Tranh mở nơi mà hắn gọi là "giếng trời Bắc Hòa." Khi Sơ Tranh yêu cầu lý do, Giang Vân Lý đơn giản chỉ nói "chơi vui."

Sơ Tranh không kiềm chế được mong muốn đánh hắn, nhưng Liễu Trọng bên cạnh đã cảnh tỉnh cô. Giang Vân Lý muốn tìm cách gây rối cho cô, khiến cô không còn thời gian để chú ý đến hắn nữa.

Sơ Tranh yêu cầu Giang Vân Lý cho biết nguồn gốc thông tin về điểm giao tiếp mà hắn nhắm tới. Điểm giao tiếp này không có ghi chép, nhưng lại có dấu hiệu xây dựng. Giang Vân Lý kể lại một câu chuyện về thời điểm hắn vẫn còn là sinh vật không biết, rất yếu đuối và đã từng bị một sinh vật khác tấn công.

Sau đó, hắn đã được một người nghiên cứu sinh vật không biết cứu và ở lại cùng người đó, từ đó mà biết được về điểm giao tiếp. Khi Sơ Tranh hỏi về người đó, Giang Vân Lý chỉ cười và nói đó là chuyện của hơn trăm năm trước và chắc chắn người đó đã chết.

Câu nói đó khiến Sơ Tranh cảm thấy bị xúc phạm.

Tóm tắt chương này:

Hồ Thạc thất vọng báo cáo tình hình cho Tinh Tuyệt, trong khi Sơ Tranh không theo dõi tin tức. Diêu Trúc Duyệt đã bị bắt nhưng ảnh hưởng của cô ta vẫn kéo dài. Tô Đề Nguyệt tìm Sơ Tranh để giải quyết vấn đề nhưng cần phải cung cấp thù lao. Tinh Tuyệt thờ ơ thảo luận về trí nhớ của mình. Sơ Tranh đi gặp Giang Vân Lý để tìm hiểu kế hoạch của hắn. Giang Vân Lý không nhớ rõ nhưng yêu cầu mở 'giếng trời Bắc Hòa', khiến Sơ Tranh bối rối và cảm thấy bị xúc phạm khi hắn nhắc đến quá khứ của mình.

Tóm tắt chương trước:

Diêu Trúc Duyệt khóc lóc, phân trần về những cái chết mà cô cho là không liên quan đến mình, nhưng Sơ Tranh lạnh lùng phủ nhận. Khi sự thật về cái chết của Diêu Trúc Duyệt sáng tỏ, nỗi đau của bà Diêu trào dâng. Trong khi đó, Sơ Tranh trở về, gặp gỡ nhóm bạn cũ và nhận ra Tinh Tuyệt đang rất nhớ mình, điều này khiến cô không khỏi động lòng. Sự căng thẳng giữa các nhân vật và nỗi đau mất mát len lỏi trong những mối quan hệ phức tạp này.