Tinh Tuyệt chỉ thị Hồ Thạc đi lấy quyển sổ. Hồ Thạc cảm thấy bất mãn khi phải làm “chân chạy” như vậy. Hắn là giám đốc, sao lại rơi vào tình cảnh này? Dù sao thì cũng phải đi.
Hồ Thạc quay lại với một vài câu hỏi chưa được giải đáp từ hôm qua. “Hôm qua anh nói Tinh Kiều là sinh vật mô phỏng người, nhưng Tinh Thần lại nói đó là một con người. Tại sao lại như vậy?” Bác sĩ Phương, người vẫn mặc đồ từ hôm qua, trông có vẻ mệt mỏi khi trả lời.
“Đúng, Tinh Thần cứ khăng khăng rằng thằng bé là người. Thực sự thì nó không giống các sinh vật mô phỏng mà chúng ta biết lắm, vì vậy lúc đó tôi không nghĩ nhiều.” Sinh vật mô phỏng người không phát triển; chúng sẽ giữ mãi hình dáng khi được tạo ra. Thế nhưng, Tinh Kiều không như vậy. Thằng bé lớn lên theo thời gian.
Bác sĩ Phương phát hiện ra Tinh Kiều là sinh vật mô phỏng người sau khi Tinh Thần qua đời. Trong cuộc kiểm tra, bác sĩ tìm thấy một chuỗi mã hóa trên một đốt xương, thứ mà có thể dễ dàng bị bỏ qua. Sinh vật mô phỏng người hiện nay đã được hợp pháp hóa, giống như robot, được sử dụng trong đời sống hàng ngày. Tuy nhiên, mỗi sinh vật mô phỏng đều có mã nhận diện.
Khi thấy mã hóa trong cơ thể một người bình thường, bác sĩ cảm thấy nghi ngờ. Mã hóa kia giống với mã của Tinh Kiều và đã bị tiêu hủy vào thời điểm Tinh Thần mang thằng bé về. Tuy nhiên, vì năng lực có hạn, bác sĩ không thể điều tra sâu hơn.
Tinh Kiều có khả năng học tập tốt, nhưng lại thiếu tình cảm như người bình thường. Dù cậu không giống các sinh vật mô phỏng khác, nhưng cậu thiếu cảm xúc, không phải không có. Đôi khi, cậu vẫn biểu lộ tính cách của mình.
“Anh trai anh làm những chuyện gì vậy?” Sơ Tranh cảm thán.
Trên đường trở về với quyển sổ, Hồ Thạc đi qua cầu vượt trên không ở Kinh Nam thành. Cây cầu nối với nhiều tòa nhà, tạo ra một giao thông phức tạp. Hồ Thạc, lớn tuổi rồi nên giữ tốc độ xe ở mức bình thường, không vội và không phóng nhanh.
Bỗng nhiên, máy truyền tin nhận được cuộc gọi. Hồ Thạc phải kích hoạt lái tự động và kết nối máy truyền tin. Khi màn hình hiển thị, hắn bất ngờ cảm nhận được một lực mạnh làm chiếc xe vọt tới bên rào chắn. Rào chắn kỳ vọng rằng sẽ không bị va chạm mạnh, nhưng chiếc xe của Hồ Thạc đã bị xô ra phía ngoài. Toàn bộ xe lao xuống không trung.
Tinh Tuyệt nhận được tin tức và lập tức chạy tới bệnh viện, nơi Hồ Thạc đang cấp cứu. Một người phụ trách chờ sẵn ở bên ngoài để theo dõi tình hình của Hồ Thạc, một nhân vật quan trọng của tập đoàn Phồn Tinh. Tình hình không ổn: Hồ Thạc đã rơi từ cầu vượt xuống, nhưng may mắn là biện pháp phòng ngự của xe giúp hắn không chết ngay lập tức.
Tinh Tuyệt tìm xem ảnh chụp hiện trường. “Có tìm thấy một quyển sổ màu đen nào không?” Hỏi người phụ trách.
“Không có”, người này lắc đầu. “Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng trong xe.” Tinh Tuyệt nhíu mày: “Làm sao lại xảy ra chuyện này?”
“Xe của Hồ tiên sinh bị một chiếc xe khác đụng phải, mất khống chế và va vào rào chắn.”
Người phụ trách thở dài: “Chất lượng của rào chắn không ổn. Nếu không thì xe của Hồ Thạc không đến mức bị đẩy ra ngoài như vậy.”
Ánh mắt của Tinh Tuyệt lạnh lẽo, khí thế như càng lúc càng nặng nề. “Đã bắt được người gây tai nạn chưa?” Người phụ trách run rẩy nói: “Vẫn đang tìm, chúng tôi sẽ nhanh chóng truy tìm hung thủ.”
Sơ Tranh xuất hiện tại hiện trường, nơi hoang vu với cây cối mọc um tùm. Cô mặc áo thun ngắn tay, quần ngắn, và giày vải, có vẻ khá khác biệt với thời tiết. Khi Sơ Tranh đi đến, người đứng canh hiện trường đã ngăn cô lại: “Thưa cô, đây là hiện trường tai nạn, không thể đi vào.”
Cô đã chuẩn bị sẵn một lý do, nhưng ai đó từ phía sau xuất hiện và gọi tên cô. Người này có vẻ quen thuộc, là con trai của một khách hàng mà cô đã gặp trước đó. Hắn thấy cô và tỏ ra bất ngờ: “Tại sao Sơ Tranh tiểu thư lại ở đây? Có chuyện gì khẩn cấp sao?”
Sơ Tranh lạnh lùng đáp: “Tôi muốn vào.”
Người kia lập tức kéo dây giới hạn cho cô đi vào mà không cần suy nghĩ. Những người khác nhìn nhau mà không dám hỏi thêm, chỉ có thể tuân theo.
Một khi đã vào, Sơ Tranh chỉ xem xét công việc mà không làm hư hỏng gì. “Các anh đã tìm ra được gì ở hiện trường?”
“Chúng tôi đã liệt kê hết ở đây,” người kia cung kính đáp. Quả thật như Tinh Tuyệt đã nói, không có quyển sổ nào cả.
Vậy quyển sổ đó đã đi đâu? Cô đã định tra hỏi một sinh vật không biết để tìm hiểu thêm, nhưng không ai ở đây có thông tin gì.
Sơ Tranh ra hiệu cho sinh vật không biết để lại thông tin nếu có. Người kia thắc mắc: “Cô ta là ai vậy? Là lãnh đạo à?”
Người được hỏi quyết định im lặng và hỏi: “Có tin tức gì về kẻ gây tai nạn chưa?”
Hồ Thạc, giám đốc một tập đoàn, phải đi lấy quyển sổ nhưng gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng và rơi từ cầu vượt xuống. Tinh Tuyệt và Sơ Tranh đều quan tâm đến nguyên nhân của tai nạn. Bác sĩ Phương chỉ ra rằng Tinh Kiều, một sinh vật mô phỏng người, có những đặc điểm khác biệt với các mô phỏng bình thường. Các nhân vật đang tìm kiếm quyển sổ quan trọng và điều tra về kẻ gây tai nạn, trong khi tình hình của Hồ Thạc tại bệnh viện đang diễn biến nghiêm trọng.
Bác sĩ Phương tình cờ gặp Tinh Kiều, một đứa trẻ đang gặp nguy hiểm vì sức khỏe kém. Tinh Thần, người đi cùng, tiết lộ rằng cơ thể đứa bé bị cắm vật lạ, nhưng không cung cấp thêm thông tin. Qua thời gian, sức khỏe của Tinh Kiều cải thiện nhưng tính cách của cậu vẫn lạnh lùng và ít cảm xúc. Bác sĩ Phương vô tình tiết lộ về một vật trong trái tim Tinh Kiều, gây ra sự bối rối cho Tinh Thần. Sau đó, Tinh Tuyệt tìm thấy một hộp có khóa mã, và cùng với Sơ Tranh, họ cố gắng tìm ra bí mật ẩn chứa bên trong.
quyển sổsinh vật mô phỏngtai nạnkẻ gây tai nạnmã hóakhám nghiệm hiện trường