Sơ Tranh lần nữa trở về hiện thực, không có gì bất thường xảy ra với Tinh Tuyệt. Họ đã phát minh ra một chức năng mới, cho phép ngừng chia sẻ ký ức, được lấy từ nơi lưu trữ gốc của ý thức. Chức năng này đã qua kiểm nghiệm, nhưng để chính thức ra mắt cần chờ đợi bài kiểm tra cuối cùng. Tinh Tuyệt, với vai trò chủ tịch, đương nhiên muốn tự mình thử nghiệm. Hắn cảm nhận rằng dù bản thân có biến đổi thế nào, hắn vẫn luôn có thể yêu Sơ Tranh như xưa. Đây chính là cơ hội tốt nhất để hắn khẳng định tình cảm của mình. Sơ Tranh thấy rằng, trong lúc ký ức của Tinh Tuyệt không còn, hắn ngoan ngoãn và dễ dàng hơn để lừa.
Tại Vong Xuyên, dòng sông chảy đỏ au, bờ sông ngập tràn hoa Bỉ Ngạn, xen lẫn những cánh bướm tím đang nhảy múa. Cánh bướm bay tới một tiểu lâu gần đó, lướt qua cửa sổ tiến vào, vờn quanh người trên giường một lúc rồi đậu lên tay áo của người đó trước khi biến mất. Sơ Tranh mở mắt, đúng lúc nhìn thấy cánh bướm tím cuối cùng biến mất.
Cô nhìn quanh, thấy căn phòng được sắp xếp gọn gàng, qua ô cửa sổ là bầu trời âm u, như thể cơn bão sắp kéo tới. Một giọng trẻ con vang lên từ bên ngoài cửa sổ: "Tranh tỷ tỷ, tỷ ở đâu?" Sơ Tranh mở cửa sổ nhìn xuống, nhưng chỉ thấy một con hồ ly tuyết trắng đang ngồi dưới đất.
"Hồ ly..." một giọng nói non nớt gọi lên, và sau đó, con hồ ly biến thành một cô bé khoảng năm, sáu tuổi, với đôi búi tóc nhỏ và đôi chân đeo lục lạc vàng. "Xảy ra chuyện rồi nha, tỷ mau quay về đi."
Cô biết mình đang đóng vai Mạnh Bà trong truyền thuyết của Địa Phủ, chính là người làm canh Mạnh Bà ở cầu Nại Hà, giúp người thụ thai. Nhìn lại nhan sắc của mình, Sơ Tranh thấy yên tâm hơn, ít nhất cô không phải là một phù thủy già. Nhiệm vụ hàng ngày của cô vô cùng đơn giản, chỉ cần chuẩn bị canh Mạnh Bà cho những linh hồn chuẩn bị đầu thai, giúp họ chuyển sinh an toàn. Chỉ có điều, có sự cố xảy ra. Một số linh hồn sau khi uống canh Mạnh Bà lại không thể đầu thai, vì đồng nghiệp của họ từ chối, cho rằng họ chưa hoàn toàn xóa bỏ ký ức cũ.
Để được uống canh Mạnh Bà, linh hồn cần phải có công đức hoặc Minh tệ để mua. Nhiều người đã phải hy sinh tài sản, thậm chí vay tiền cho kiếp sau để có thể có được canh Mạnh Bà. Thế nên, danh tiếng của Mạnh Bà ngày càng gắn liền với hình ảnh “ác bá” của tầng lớp bóc lột. Nhưng vì canh Mạnh Bà chỉ có Mạnh Bà mới có, nên mọi người chỉ còn cách cắn răng mà mua. Thế nên khi có người uống canh Mạnh Bà mà không thể đầu thai, họ nghi ngờ và đòi lại công bằng.
Ở Địa Phủ cũng có bầu trời, nhưng nó lúc nào cũng u ám, như thể mưa bão có thể ập đến bất cứ lúc nào. Địa Phủ ngoài điện Diêm Vương ra không có nhiều công trình, mọi thứ hoang tàn như không còn sự sống. Chỉ có bờ sông Vong Xuyên là điểm sáng duy nhất.
Khi Sơ Tranh theo Tuyết Hồ đến "Khách điếm Luân Hồi", nơi làm việc của cô, không khí ở đây rất nhốn nháo. Mọi người đang kêu gào đòi gặp Mạnh Bà, yêu cầu giải thích về tình trạng của họ. Khi Sơ Tranh xuất hiện, không biết có phải nhờ uy danh của Mạnh Bà hay không, mà lũ người vốn ồn ào bỗng chốc im bặt.
Mọi linh hồn nơi này đều ăn mặc như thời xưa. Sơ Tranh bước vào khách điếm, nơi không hề có cảnh tượng rùng rợn nào mà chỉ đơn thuần là cách bài trí như những quán trọ bình thường. Cô ngồi xuống và hỏi: "Các ngươi làm ồn ào cái gì?"
Có một người đứng ra đáp: "Mạnh Bà, ngươi phải cho chúng ta một lời giải thích về canh Mạnh Bà mà ngươi đã bán! Tại sao chúng ta không thể đầu thai?"
Tuyết Hồ đến gần, đưa cho Sơ Tranh một quyển công văn, ghi rõ rằng linh hồn không thể đầu thai là vì vẫn còn ký ức chưa được xóa bỏ. Sơ Tranh cảm thấy hoang mang, nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. "Ngươi có chắc rằng họ đã uống hết canh không?” Tuyết Hồ do dự một hồi, rồi khẳng định không nhiều người mang canh ra ngoài. Việc này rất khó kiểm soát, nhất là ở một nơi không có quy tắc như Địa Phủ.
Cuối cùng, Sơ Tranh và Tuyết Hồ quyết định phải tìm ra nguyên nhân thực sự của vấn đề này, bởi mọi lỗi lầm không thể đổ lên đầu Mạnh Bà.
Sơ Tranh trở về hiện thực và phát hiện ra Tinh Tuyệt đang thử nghiệm chức năng mới ngừng chia sẻ ký ức tại Địa Phủ. Cô diễn vai Mạnh Bà, người chịu trách nhiệm giúp linh hồn đầu thai bằng canh Mạnh Bà, nhưng gặp rất nhiều vấn đề khi một số linh hồn không thể đầu thai do vẫn còn ký ức cũ. Khi linh hồn phẫn nộ kéo tới khách điếm, Sơ Tranh và Tuyết Hồ quyết định điều tra nguyên nhân thực sự, nhằm làm sáng tỏ những cáo buộc đối với Mạnh Bà.
Trần và Sơ Tranh trải qua những ngày tuyết rơi cùng nhau, khắc họa một cuộc sống bình yên trong thôn làng. Trần, tuy không quen thuộc với nơi đây, dần cảm nhận được hạnh phúc bên Sơ Tranh. Anh quyết định trồng hoa và xây dựng một nhà kính, từ đó mang lại sự thay đổi cho thôn Bạch Hà. Tình yêu của họ phát triển trong những khoảnh khắc giản dị, và Trần nổi bật giữa những bông hoa, thu hút sự chú ý của mọi người nhưng vẫn chỉ mong muốn làm Sơ Tranh hạnh phúc.