Sơ Tranh tìm Tuyết Hồ và đã giáo huấn cô một phen. Tuyết Hồ cảm thấy tủi thân và nói rằng tất cả những gì cô nói đều là sự thật, vì trong sách đã ghi rõ như vậy. Sơ Tranh chỉ ra rằng Tuyết Hồ không được phép nói linh tinh với "hắn" nữa.
Sau khi dạy dỗ Tuyết Hồ xong, Sơ Tranh trở về tiểu lâu, nơi Bồng Vũ vẫn ngồi im trên ghế. Cô hỏi anh đã đi đâu và nhận được câu trả lời rằng Bồng Vũ muốn báo đáp cô vì đã cứu anh. Sơ Tranh cảm thấy có chút nghi ngờ và tự nhủ rằng đây chỉ là một trò chơi, không có gì nghiêm trọng. Cô cảnh báo anh đừng có hối hận.
Bồng Vũ nhìn Sơ Tranh một cách thận trọng, hỏi rằng anh cần báo đáp cô bao nhiêu lần vì đã cứu anh hai lần. Sơ Tranh lạnh lùng chất vấn lại anh về giá trị của mạng sống, dẫn đến một cuộc trao đổi có phần lúng túng. Bồng Vũ băn khoăn không biết mạng của mình có giá trị hay không vì anh không nhớ mình là ai. Cuối cùng, Sơ Tranh thực sự xin lỗi và chỉnh lại trang phục cho anh.
Bồng Vũ thắc mắc rằng có phải đã kết thúc ngay lúc này không, nhưng Sơ Tranh biết rằng mọi chuyện còn chưa bắt đầu. Trong khi đó, Tuyết Hồ bên ngoài tìm hiểu lý do Sơ Tranh không vui. Khi nghe Tuyết Hồ nói Bồng Vũ muốn báo đáp, Sơ Tranh không cảm thấy hào hứng.
Bồng Vũ dần dần trở thành một phần của cuộc sống thường nhật ở khách điếm, giúp Tuyết Hồ tiếp đãi khách. Thời gian trôi qua, cảnh vật xung quanh dần thay đổi và sắc thái của Bồng Vũ trở nên hòa hợp hơn.
Một ngày nọ, khi họ đi ra ngoài khám phá, Bồng Vũ cảm thấy nơi nào đó quen thuộc. Khi họ tiến vào một địa giới tối tăm, Sơ Tranh cảm thấy có sự bất thường và quyết định rời khỏi. Đột nhiên có cơn gió mạnh kéo đến, khiến Sơ Tranh và Bồng Vũ phải chạy thoát càng nhanh càng tốt.
Quay trở lại khách điếm, Tuyết Hồ hỏi về địa giới màu đen. Cô giải thích rằng nơi đó từng là chiến trường vào khoảng ba trăm năm trước, nơi diễn ra một cuộc chiến khủng khiếp do một con lệ quỷ gây ra. Hậu quả là rất nhiều người chết không thể đầu thai, tạo nên một khoảng thời gian dài đầy oán khí.
Sơ Tranh thắc mắc về cảm giác của Bồng Vũ đối với địa điểm đó, tự hỏi liệu có phải anh liên quan đến con lệ quỷ đó hay không, nhưng không thấy một dấu hiệu nào cho thấy Bồng Vũ mang hơi thở của lệ quỷ. Cô từng bí mật truy tìm tên của anh, nhưng không có bất kỳ ghi chép nào trong Địa phủ, điều này khiến cô càng thêm nghi ngờ về nguồn gốc của Bồng Vũ.
Sơ Tranh giáo huấn Tuyết Hồ về việc nói linh tinh với Bồng Vũ. Trong khi đó, Bồng Vũ bày tỏ ý định báo đáp cô vì đã cứu sống anh, nhưng Sơ Tranh hoài nghi về giá trị của mạng sống. Bồng Vũ dần hòa nhập vào cuộc sống ở khách điếm, trong khi Sơ Tranh lo lắng về liên hệ của anh với một địa giới tối tăm từng là chiến trường. Sau khi gặp phải cơn gió mạnh tại địa giới, Tuyết Hồ giải thích về oán khí từ cuộc chiến khủng khiếp. Sơ Tranh nghi ngờ nguồn gốc của Bồng Vũ khi không tìm thấy bất kỳ dấu tích nào trong Địa phủ.
Bồng Vũ thắc mắc về lý do Sơ Tranh cứu mình, trong khi cô khẳng định hành động của mình không có lý do đặc biệt. Mặc dù Bồng Vũ đã hồi phục sức khỏe, nhưng vẫn cảm thấy như bị giam lỏng và lo lắng về cuộc truy nã bên ngoài. Tuyết Hồ xuất hiện, gây ra những hiểu lầm hài hước khi khuyên Bồng Vũ nên báo đáp Sơ Tranh bằng cách khác. Cuộc trò chuyện giữa hai người dần trở nên căng thẳng khi Bồng Vũ bày tỏ ý định trả ơn, làm Sơ Tranh cảm thấy mệt mỏi với những suy nghĩ này.