Cái thứ kia đánh không lại thì bỏ chạy, Sơ Tranh rất muốn mắng hắn. Có bản lĩnh thì chui ra đánh xem nào! Chạy cái gì mà chạy! Sơ Tranh thở ra một hơi, quay đầu nhìn Bồng Vũ. Lại thấy hắn đang ngửa đầu nhìn bia đá. Vừa rồi đánh nhau làm bụi đất màu đen bám trên tấm bia đá rơi xuống cũng đến bảy tám phần. Chữ viết trên bia đá cũng lộ ra.
"Trên này viết gì?" Sơ Tranh hoài nghi nhìn những chữ viết nguệch ngoạc như gà bới đó.
"Thần quỷ bất xâm, Luân Hồi vô đạo."
Sơ Tranh thuận miệng hỏi một chút, thật không ngờ đến Bồng Vũ lại có thể hiểu được. "Có ý gì?" Bồng Vũ lắc đầu, "Không biết nữa..." Hắn chỉ là có thể hiểu mấy chữ này viết gì mà thôi. Mà phía trên còn có tên của hắn. Vậy hắn và cái bia đá này có quan hệ gì? Nơi này trừ bia đá ra, cũng không có những thứ khác. Những oan hồn phẫn uất lúc nãy đều biến mất không còn sót lại gì.
Sơ Tranh và Bồng Vũ về khách điếm trước, Tuyết Hồ thấy bọn họ an toàn trở về, đáy lòng cũng nhẹ nhõm không ít. "Tranh tỷ tỷ, tỷ trở về rồi!" Tuyết Hồ chạy lên trước, "Làm muội sợ muốn chết, có thu hoạch được gì không?" "Bên trong có một tấm bia đá."
Tuyết Hồ: "Bia đá? Có gì lạ đâu? Phía trên có khắc chữ của Địa phủ, trước kia nó đứng ở trước cổng chính trên quảng trường của Diêm Vương điện." Lúc đó tất cả mọi thứ đều bị hủy hoại, chỉ có tấm bia đá là không bị phá hủy. Nhưng cũng vì không thể chuyển đi, cho nên chỉ có thể để nó ở đó. Hiện tại trước Diêm vương điện cũng có một khối bia đá như vậy, chỉ là nhỏ hơn một chút. Nghe nói bởi vì tính chất của bia đá rất đặc thù, thành ra chỉ có thể tạo được lớn cỡ ấy mà thôi. Tuyết Hồ nói có khắc chữ, là mấy thứ kiểu như slogan về văn hóa công ty.
Sơ Tranh: "Phía trên viết chính là Thần quỷ bất xâm, Luân Hồi vô đạo." Tuyết Hồ: "???" Tuyết Hồ cũng không biết mấy chữ này có nghĩa gì, nhưng nghe ra cũng không phải có ý gì tốt đẹp. Bốn chữ 'Luân Hồi vô đạo' này, đặt trong bất kỳ nghĩa nào nghe cũng như nguyền rủa.
Sơ Tranh dựa vào thân phận của mình, chạy tới 'Tàng Thư các' của Địa phủ tra xét tư liệu. Giống như Tuyết Hồ nói, tấm bia đá kia chỉ là một vật trang trí trước điện Diêm Vương. Ngoại trừ tính chất tương đối đặc thù thì bia đá không có bất kỳ tác dụng gì. Cũng không có bất kỳ ghi chép nào về tám chữ kia. Sơ Tranh cảm thấy mình đi nhầm chỗ, cô đi thẳng đến tìm Diêm Vương hỏi không phải được rồi sao? Mệnh lệnh bắt Bồng Vũ là do Diêm Vương viết. Cho nên người ta chắc chắn biết!
Điện Diêm Vương. "Diêm Vương hiện không có đây, nếu như đại nhân có việc gấp, có thể nói cho tiểu nhân, đợi Vương trở về, tiểu nhân sẽ bẩm báo lại chuyện của đại nhân." Tiểu quỷ thủ vệ rất cung kính ngăn Sơ Tranh lại.
Sơ Tranh: "..." Lần trước không có, lần này cũng không có. "Diêm Vương đi đâu làm gì rồi?" "Cái này... Tiểu nhân không biết." Tiểu quỷ bất đắc dĩ, "Ngài có chuyện gì gấp sao?" "..." Có nói ngươi cũng không giải quyết được. Sơ Tranh cảm thấy tiểu quỷ chỉ đáp qua loa với mình, bèn tìm cơ hội lén vào trong nhìn một vòng. Thật sự không có Diêm Vương ở đây. Được thôi. Tìm không thấy Diêm Vương, không phải còn có một quỷ... ở đó sao.
"Chàng dẫn dụ y ra, tới lúc đó để ta bắt y." Sơ Tranh dự định dùng Bồng Vũ làm mồi nhử. Bồng Vũ cũng không cảm thấy có gì sai "Có thể thành công không?" "Chắc là có thể, y hận chàng như vậy, chỉ cần thấy chàng ở một mình, khả năng y xông ra rất lớn." Bồng Vũ ngẫm lại cũng cảm thấy có đạo lý, khẽ gật đầu, "Được..." Sơ Tranh: "Nếu phát hiện có gì không ổn cứ việc chạy, không cần sợ, ta sẽ bảo hộ chàng."
Bồng Vũ: "..." Khoảng thời gian này hắn đã khôi phục thực lực, hắn cảm thấy mình vẫn được lắm. Bồng Vũ bèn một mình xâm nhập dụ địch. Hắn cũng không biết Sơ Tranh ở đâu, cũng không tiện quay đầu nhìn lại, chỉ bình tĩnh đi về phía trước.
Bia đá vẫn ở nguyên đó, bụi đất cháy đen không tan vẫn bám ở trên. Một bóng đen ở dưới tấm bia đá giãy dụa, thỉnh thoảng gầm lên gào thét giận dữ. Một bên khác, Sơ Tranh kéo cánh tay Bồng Vũ kiểm tra.
"Ta đã nói với chàng, không được cậy mạnh cơ mà." Sơ Tranh lạnh mặt. "Ta chỉ không tránh..." Bồng Vũ giải thích một câu, "Không nghiêm trọng." Ác linh này rất dễ dàng dụ ra. Bồng Vũ nghĩ đến việc mình có thể tự đánh cho nên đã tự ra tay. Nhưng vì né tránh không kịp mà bị thương một chút. Bồng Vũ không có cảm giác gì, ngược lại Sơ Tranh còn lo lắng hơn cả hắn...
"Không có lần sau." Sơ Tranh nghiêm mặt cảnh cáo hắn. "..."" Bồng Vũ đem đề tài chuyển tới đám sương đen kia. Bóng đen còn đang chửi hăng say, mỗi một câu chửi đều không giống nhau, còn không có lặp lại lần nào.
Sơ Tranh thừa dịp y ngừng lấy hơi, hỏi: "Chửi đã chưa?" Hắc vụ: "Chưa!" Sơ Tranh làm dấu tay xin mời, rất lịch sự, "Vậy ngươi cứ tiếp tục." "..." Bóng đen thật sự lấy hơi, tiếp tục chửi sa sả. Sơ Tranh ngồi ở một bên nhìn y chửi, dáng vẻ bình tĩnh không lay động ngược lại càng làm bóng đen cảm thấy không được tự nhiên. Cuối cùng tiếng chửi cũng ngày càng nhỏ dần.
"Lần này mắng đủ rồi." Sương đen kiên cường nói: "Hừ, rơi vào tay các ngươi, muốn chém giết muốn róc thịt, tùy!" Sơ Tranh chỉ vào Bồng Vũ: "Ngươi biết hắn." Bóng đen: "..." Bóng đen giận dữ tỏ vẻ 'ngươi đang vũ nhục ta', từ chối trả lời loại vấn đề thiểu năng này. "Hắn đã làm gì ngươi??"
"Ngươi có ý gì!" Bóng đen vốn không có hình dạng cố định, lúc này bị làm tức tối đến mức trên đỉnh đầu đã biến ra cả ngọn lửa. Còn muốn nó nhớ lại hồi ức tủi nhục kia sao, nàng có ý gì? Có ý gì? Sơ Tranh dùng hết kiên nhẫn hỏi lại, "Trả lời câu hỏi của ta." "Ta không... Á!" Tiếng bóng đen kêu thảm thiết vang lên, âm thanh đọng lại thật lâu không tiêu tan.
Đống sương đen này tên là Mậu Kim, là một nhân viên biên chế trong Địa phủ. Phải bắt đầu nói từ cuộc Đại chiến 300 năm trước. Lúc ấy tình huống khẩn cấp, mọi người đều cùng nhau nghĩ biện pháp dẹp loạn lệ quỷ. Nhưng lại không thể ngờ, Diêm Vương lại đi bắt bọn hắn làm mồi nhử, không chỉ như vậy, còn hi sinh bọn họ để đạt được thắng lợi. Cuối cùng công lao đó bị một mình Diêm Vương chiếm hết, mà những người hi sinh như bọn họ lại bị nhốt ở nơi này.
Ngày qua ngày, năm qua năm. Mãi mãi cũng chỉ có thể bị nhốt ở đây, không có ngày giải thoát. Sơ Tranh: "Ngươi nói Diêm Vương là?" Mậu Kim trừng mắt nhìn về phía Bồng Vũ: "Trừ hắn ra còn có thể là ai nữa? Chính là hắn, là hắn hại chúng ta biến thành thế này!" Sơ Tranh: "..." Bồng Vũ: "..." Nếu Bồng Vũ là Diêm Vương, vậy bây giờ Diêm Vương kia là ai? Sơ Tranh: "Ngươi chắc chắn không?"
Mậu Kim giận dữ nói: "Ta đương nhiên chắc chắn, gương mặt này của hắn sao ta có thể quên!" Ngươi đang khinh thường ta có phải không! Mậu Kim rất quyết đoán, Bồng Vũ chính là Diêm Vương. Cái tên Bồng Vũ này cũng là tên của Diêm Vương, nhưng chỉ có một số ít người thân cận bên Diêm Vương mới biết được. Bình thường tất cả mọi người đều gọi Diêm Vương, ai có lá gan dám đến hỏi tên Diêm Vương là gì. Hoá ra Sơ Tranh không tra được cái tên này, chỉ bởi vì quyền hạn không đủ cho nên không thể tìm được.
Mậu Kim không có cách nào rời khỏi nơi đó, Sơ Tranh cũng không thể mang y đi được, cuối cùng đành phải thả y ra trước. Lúc cần, cùng lắm thì bắt lại lần nữa. Mậu Kim: "..." Cảm giác mình bị xúc phạm!
Bồng Vũ cảm thấy quen thuộc với một vùng đất đen tối, nơi từng là trung tâm của Diêm Vương điện. Mặc sự can ngăn của Tuyết Hồ, hắn tiếp tục tiến vào cùng Sơ Tranh. Tại đây, họ phát hiện một bia đá có tên của Bồng Vũ, theo sau là cuộc tấn công bất ngờ từ oán khí. Trong trận chiến với một bóng đen lãnh đạo, sức mạnh tiềm ẩn của Bồng Vũ dần được thể hiện. Cuối cùng, nhờ sự hỗ trợ của Sơ Tranh, họ đã có thể đánh bại bóng đen và những oan hồn xuất hiện quanh họ.
Sơ Tranh và Bồng Vũ khám phá một tấm bia đá có chữ 'Thần quỷ bất xâm, Luân Hồi vô đạo'. Họ tìm hiểu bí mật đằng sau bia đá và những oan hồn liên quan. Tuyết Hồ cho biết bia đá này thuộc về Diêm Vương. Khi cố gắng tìm Diêm Vương, Sơ Tranh phát hiện mối liên hệ giữa Bồng Vũ và Diêm Vương. Họ cũng bắt gặp một linh hồn tên Mậu Kim, người cảm thấy bị phản bội bởi Diêm Vương, cho rằng Bồng Vũ chính là người đã gây ra tai họa cho họ.