Nhưng nếu không làm Diêm Vương, lại có một vấn đề rất quan trọng.

"Hôn ước của nàng với ta phải làm sao bây giờ?"

Nếu để cho tâm ma tiếp tục làm Diêm Vương, vậy không phải là...

Chuyện này tuyệt đối không được.

"Hòa ly."

Ở Minh giới, trước giờ chưa từng nghe đến chuyện như vậy.

Có điều Nhân Giới đã có thể, thì vì sao Minh giới lại không thể? Khi mọi người nghe nói Diêm Vương hòa ly với Mạnh bà, tất cả đều kinh ngạc trợn mắt. Hai người đó không phải đang rất tốt sao? Sao bỗng nhiên lại hòa ly rồi? Các người đùa sao? Diêm Vương sẽ không giải đáp nghi vấn của họ, dù sao hòa ly hay không cũng không cần bọn họ đồng ý.

Tâm ma trăm triệu lần không ngờ tới, mình vẫn bị xách ra ngoài làm công cụ hình người. "Dựa vào cái gì hắn không làm thì bắt ta làm!" Tâm ma tức đến rú lên, "Rốt cuộc ngươi coi ta là gì?"

Sơ Tranh: "Ngươi không làm thì tiếp tục ở đây nhé."

"Ha!" Tâm ma cười lạnh, "Ta đi!"

Sơ Tranh: "..."

Muốn đem tâm ma lấy ra, trước tiên phải làm những oan hồn như Mậu Kim được siêu độ. Bản thân bọn họ không phải là linh hồn hoàn chỉnh, mà chỉ là một cỗ oán khí. Siêu độ bọn họ, chính là tiêu trừ oán khí của họ, để bọn họ tự nguyện tan biến. Sơ Tranh không giải quyết được đám này, vì vậy đã lục tung Minh giới tìm một cao tăng chưa đầu thai. Công đức của cao tăng tồn tại trong người, chính là loại sẽ phát sáng, nhìn từ xa đã thấy rất chói mắt. Siêu độ cần thời gian, cho nên trong thời gian này Bồng Vũ vẫn phải tiếp tục đóng vai Diêm Vương.

Tâm ma là ước vọng và mặt tối trong con người Bồng Vũ, nó rất ham thích quyền lực, khi được trở lại đỉnh cao quyền lực, thì tâm trạng của nó cảm thấy thoải mái. Dáng vẻ ngồi trên ghế của nó so với Bồng Vũ còn có khí thế hơn nhiều. "Ngươi thật sự không muốn?" Tâm ma của Bồng Vũ ngồi trên ghế tìm được cảm giác quen thuộc, cẩn thận hỏi lại.

"Ừm."

Tâm ma vắt chéo chân, chiếm lấy cả cái ghế dựa, "Ngươi chỉ mất trí nhớ, vậy sao ngay cả dã tâm cũng bị mất rồi?"

"Dã tâm?"

"Trước kia ngươi là người rất có dã tâm." Khóe miệng Tâm ma nhếch lên thành một độ cong quỷ dị, "Bằng không thì cũng sẽ không có ta."

Bồng Vũ trầm tư một hồi, "Có lẽ tất cả dã tâm của ta đều đã trao cho nàng."

Tâm ma: "..."

Tâm ma trông thấy Sơ Tranh, kỳ thật cũng sẽ nhịn không được sinh ra một chút tâm tư khác đối với nàng. Nhưng hắn biết, đây không phải tâm ý của hắn, mà đều là ý nghĩ của Bồng Vũ.

"Ngươi tự giải quyết cho tốt đi." Bồng Vũ quay người rời đi.

Tâm ma hô một tiếng: "Ngươi không sợ ta làm gì sao?"

Bồng Vũ đứng tại cửa, hơi nghiêng người, "Thực lực của ta đã khôi phục, ngươi đánh không thắng ta."

Tâm ma: "..."

Dường như Tâm ma nhớ lại ký ức đau khổ khi bị treo lên đánh lúc trước, y vung tay lên, cửa điện tự động đóng lại. Bồng Vũ kéo mũ trùm lên, cúi đầu rời đi. Trong khi đó, Tâm ma sẽ tiếp tục bị nước Vong Xuyên tra tấn, nhưng chẳng có ai vì y mà đến tầng Địa Ngục thứ tám trên Tuyết sơn để lấy nước suối U Minh. Y chỉ có thể dựa vào Sơ Tranh, cứ cách một đoạn thời gian cô sẽ cho y một chút, vì vậy y thật sự không dám gây chuyện.

"Trong địa phủ vì sao lại xuất hiện nhiều cao tăng có công đức như vậy?" Sơ Tranh nhớ tới việc này, nhưng lại không nghĩ ra được. Những cao tăng như vậy hẳn là nên siêu thoát mới đúng?

Bồng Vũ: "Nàng không biết sao?"

"Biết cái gì?"

"Đã rất lâu rồi Thiên Giới không có động tĩnh gì, ta có xem ghi chép, hình như là thông đạo đã đóng lại. Bằng không thì chuyện của Minh giới lớn như vậy, vì sao phía trên không phái người đến điều tra." Người có công đức đầy đủ để phi thăng, không lên được bên trên, cũng chỉ có thể xuống dưới, tiếp tục đầu thai. Bất quá với công đức của bọn họ vẫn đủ để mỗi kiếp họ đều có một cuộc sống tốt đẹp.

"Nguyên nhân vì sao?"

"Không biết nữa, không có ghi chép." Bồng Vũ lắc đầu, "Phía dưới hẳn là cũng không biết, có thể là đã xảy ra chuyện gì rồi." Thiên giới rối loạn thật ra chẳng sao, nhưng Minh giới lại không thể loạn. Nếu Minh giới rối loạn, vậy dương gian cũng chỉ cách địa ngục trần gian không bao xa.

Khi Bồng Vũ không có chuyện gì làm, sẽ đeo mặt nạ cùng ra vào với Sơ Tranh. Tự dưng có một nam tử xa lạ qua lại với Sơ Tranh, khó tránh khỏi sẽ có tin đồn. Dần dần không biết làm sao mà đồn đại lại là Sơ Tranh cho Diêm Vương đội nón xanh, bị Diêm Vương phát hiện, vì vậy bị hưu. Cách nói "hòa ly" bất quá là giữ lại cho nàng chút mặt mũi. Chỉ là không ngờ Sơ Tranh lại không thèm trốn tránh những nghi ngờ này, trắng trợn mang theo gian phu rêu rao trên đường. Bọn họ còn lo lắng Diêm Vương có phải sắp bị tức chết rồi không, mỗi ngày đều mong chờ Diêm Vương sẽ giết đến tận cửa.

Tâm ma - Diêm Vương: "..." Cũng không có tức gì, đứng trên đỉnh cao quyền lực, y chỉ thấy rất vui vẻ.

Sơ Tranh với lời đồn ở bên ngoài không có cảm giác gì. Nhưng Bồng Vũ thì...

"Bây giờ chàng có hối hận không?" Sơ Tranh hỏi hắn.

"Hối hận cái gì?"

"Hối hận đã không làm Diêm Vương, giờ bị người chửi mắng."

Bồng Vũ lắc đầu, "Bị người mắng, nhưng lại có thể ở bên nàng, ta không hối hận."

Dù sao chỉ có bản thân hắn mới biết, mình có được báu vật gì. Những kẻ bên ngoài thì biết cái gì.

Sơ Tranh hài lòng gật đầu: "Vậy là tốt rồi." Dù sao hối hận cũng không có tác dụng đâu.

Sơ Tranh và nam tử mang mặt nạ cùng nhau xuất hiện trong một khoảng thời gian dài, Diêm Vương bên kia mãi vẫn không có phản ứng gì, mọi người cũng dần không thấy có gì lạ nữa. Bên phía Phù Nguyệt thì càng không thể hiểu nổi đây là người chơi hệ gì.

"Tỷ, nếu không chúng ta cứ trực tiếp bắt nàng lại đi." Phù Nguyệt xiết chặt lòng bàn tay.

Nữ tử đứng bên cửa sổ nhìn cảnh sắc ở ngoài, nhàn nhạt đáp lại Phù Nguyệt, "Ngươi đi bắt?"

Phù Nguyệt: "..." Nàng ta đánh không lại.

Nữ tử: "Đừng nóng nảy, cứ chờ đi, kiểu gì cũng sẽ có cơ hội."

Phù Nguyệt: "Vậy khi nào chúng ta mới có thể thay thế nàng bây giờ?"

Nữ tử: "..."

Nữ tử lại thở dài thườn thượt. Vậy phải tóm được người trước đã. Chỉ cần bắt được người, cướp đoạt được sức mạnh và năng lực của nàng, thì có khả năng thành công. Hiện tại vấn đề là... Làm sao để bắt đạt được nàng?

"Nhưng cũng không thể cứ thế bỏ qua được?" Phù Nguyệt đi đi lại lại, "Vất vả lắm mới đợi được lúc ả ta chỉ có một mình, cơ hội tốt như vậy."

Nữ tử xua xua tay, "Chúng ta còn có nhiều thời gian, nhất thời không cần vội vàng."

Phù Nguyệt: "..."

Bồng Vũ đứng cạnh cái gốc hoa Bỉ Ngạn ngày càng phát triển quá mức bình thường, chăm chú quan sát chùm sáng. "Đã lâu lắm rồi mà sao nó vẫn chẳng có thay đổi gì vậy?"

"Mang thai cũng phải mang mười tháng, lúc này mới qua bao lâu đâu?" Đây chính là Mạnh bà đời tiếp theo, sao có thể lớn nhanh thế được.

Bồng Vũ ngẫm lại cũng đúng, bèn không quan tâm nó nữa, quay đầu hỏi Sơ Tranh: "Đợi nàng ấy được sinh ra, nàng có dự định gì không?"

"Chàng muốn làm gì?"

"Ta sao?" Bồng Vũ nhất thời cũng chưa nghĩ tới, "Ta muốn ở bên nàng." Những chuyện còn lại dường như không quan trọng lắm.

Sơ Tranh: "Không phải giờ chúng ta đã ở bên nhau rồi sao?"

Bồng Vũ bổ sung thêm: "Vĩnh viễn."

Sơ Tranh trầm mặc nhìn hắn vài giây, giọng nói nhỏ lại, "Ừm."

Hoa Bỉ Ngạn khắp xung quanh lay động vang lên âm thanh 'xào xạc', hình bóng của hai người như hòa làm một trong biển hoa.

"Tranh tỷ tỷ!" Tiếng kêu của Tuyết Hồ cực kỳ sát phong cảnh, "Canh Mạnh bà đã hết rồi!"

Sơ Tranh ấn lấy bả vai Bồng Vũ, im lặng kháng cự một hồi mới chịu kéo hắn quay về. Biển hoa dậy sóng dập dờn, dải ánh sáng đỏ rực như cũng ánh lên lay động.

Tóm tắt chương trước:

Tại bờ sông Vong Xuyên, Sơ Tranh và Tuyết Hồ đối mặt với tình huống nguy cấp khi Phù Nguyệt mất tích và bị nghi ngờ. Bồng Vũ xuất hiện giữa hỗn loạn, quyết định tìm kiếm Phù Nguyệt nhưng không thành công. Mặc dù áp lực tăng cao từ những bên liên quan, Sơ Tranh vẫn giữ bình tĩnh và cùng Bồng Vũ thảo luận về ý nghĩa của hoa Bỉ Ngạn. Bồng Vũ băn khoăn về vai trò của mình, mong muốn thoát khỏi trách nhiệm của Diêm Vương, trong khi Sơ Tranh khuyên hắn tìm cách giải quyết vấn đề từ tâm ma.

Tóm tắt chương này:

Trong Minh giới, Diêm Vương quyết định hòa ly với Mạnh bà, khiến nhiều người bất ngờ. Tâm ma, đại diện cho mặt tối của Bồng Vũ, muốn chiếm quyền lực nhưng bị Bồng Vũ ngăn cản. Sơ Tranh tìm cao tăng để siêu độ oan hồn, trong khi Bồng Vũ thảo luận về những bất thường trong Thiên giới. Sự hiện diện của một nam nhân lạ bên Sơ Tranh khiến đồn đoán rộ lên, nhưng Bồng Vũ không hối hận khi ở bên nàng. Cuối cùng, việc Mạnh bà mang thai đang trong quá trình chờ đợi, tạo ra sự chờ mong trong tương lai.