Lần này dì Thẩm lại giật mình, "Con đồng ý thật sao?"
Thẩm Liệu gật đầu, nói nhỏ: "Con quen Sơ Tranh, cô ấy học cùng lớp với con."
Dì Thẩm suy nghĩ một chút, rồi hỏi: "Con thích bạn ấy à?"
"... Vâng."
Dì Thẩm tiếp tục: "Bọn con đang hẹn hò à?"
"... Cũng... xem như là vậy ạ."
Dì Thẩm cảm thấy bối rối. Thôi được, nếu thằng bé thích thì bà cũng chỉ có thể chấp nhận.
Bà hít sâu một hơi: "Nhưng mà, Liệu Liệu à, con cần biết là nhà họ Sơ là một đại gia tộc, vô cùng phức tạp, chúng ta không cùng đẳng cấp với họ đâu."
Thẩm Liệu gật đầu: "Con biết."
Dì Thẩm nói thêm: "Cho nên... nếu như, cô chỉ giả dụ thôi, nếu bạn ấy không còn thích con nữa thì người phải chịu đựng đau khổ chính là con."
Thẩm Liệu khẽ siết cổ tay, cuối cùng cũng gật đầu: "Vâng."
"..." Dì Thẩm vẫn không vui với cuộc hôn nhân này cho lắm, "Dù sau này có bị chỉ trích, khinh thường, con cũng không quan tâm sao?"
Thường thì khi điều kiện gia đình nhà gái thấp hơn nhà trai, họ sẽ bị ganh tị gọi là chim sẻ thành phượng hoàng. Nhưng nếu nhà gái quá giàu, nhà trai sẽ bị coi là ở rể, là ăn bám.
Thẩm Liệu cúi thấp đầu hơn, nói khẽ: "Không sao đâu ạ."
"..."
Cậu đã nói vậy nên dì Thẩm cũng không thể khuyên thêm.
Dì Thẩm đưa Thẩm Liệu về phòng khách, bà không ngồi xuống, cha mẹ Sơ Tranh lờ mờ đứng dậy, trong khi ông Tạ, chủ nhà, lại chậm hơn họ.
Phải mãi đến khi dì Thẩm lườm ông Tạ một cái, ông mới nhanh chóng đứng lên.
Thực ra, dì Thẩm rất hài lòng với thái độ của vợ chồng nhà họ Sơ. Những người như họ, nếu muốn khiêm tốn, cũng không cần phải đứng dậy như vậy.
Dì Thẩm nhìn mọi người rồi cố nén cảm xúc trong lòng, nói: "Liệu Liệu đã đồng ý."
"Vậy thì tốt quá rồi." Mẹ Sơ lập tức kéo Thẩm Liệu về phía mình, "Cô có thể gọi con là Liệu Liệu như dì của con không?"
Ngoài dì Thẩm, Thẩm Liệu chưa từng được ai đối xử thân thiết như vậy cả.
Cậu bối rối gật đầu: "... Vâng."
"Liệu Liệu, về sau chúng ta chính là người một nhà, con không cần lo lắng quá nhiều đâu."
Thẩm Liệu: "..."
Cậu thực sự không thể kiểm soát được biểu cảm của bản thân.
"Con cứ ngồi xuống, chúng ta cùng trò chuyện một chút." Cha Tạ vội nói.
Dì Thẩm nhìn Thẩm Liệu bị kéo về phía mẹ Sơ, cố nhịn sự khó chịu trong lòng, lườm ông chồng ngốc nghếch của mình, còn đá nhẹ ông một cái.
Cha Tạ cố nén đau, ngồi cách xa dì Thẩm.
Mẹ Sơ nhẹ nhàng hỏi han Thẩm Liệu về những công việc vặt trong nhà, không quá liên quan đến chuyện riêng tư.
Ngoại trừ dì Thẩm, Thẩm Liệu chưa bao giờ được ai quan tâm như vậy.
Điều này khiến cho cậu cảm thấy thoải mái hơn một chút.
"Liệu Liệu, lễ đính hôn con thích bày trí như thế nào?" Mẹ Sơ vừa rút ra một cuốn sổ từ trong túi, "Chỗ này có rất nhiều kiểu mẫu khác nhau, con thích cái nào chúng ta sẽ dựa theo đó mà tổ chức."
Thẩm Liệu: "..."
Dì Thẩm: "..."
Cha Tạ: "..."
Cha Sơ: "..."
Ông Sơ cũng ngạc nhiên vì không biết mẹ Sơ mang theo cuốn sổ này từ lúc nào.
"Này... không phải nên dựa theo sở thích của Sơ Tranh sao ạ?" Thẩm Liệu lúng túng hỏi.
Mẹ Sơ: "Không sao, nếu nó không đồng ý thì chúng ta có thể tổ chức hai lần, chuyện nhỏ mà."
Thẩm Liệu: "..."
Mẹ Sơ như sợ cậu thay đổi quyết định nên đã quyết định mọi việc từ chuẩn bị đến thời gian tổ chức cho lễ đính hôn.
Dì Thẩm: "..."
Câu chuyện vẫn chưa đến giai đoạn gặp mặt nhà gái!
Sau khi định xong thời gian đính hôn, vợ chồng nhà họ Sơ lần lượt đứng dậy ra về. Thẩm Liệu tiễn họ, mẹ Sơ lại kéo cậu sang bên cạnh để nói chuyện: "Sơ Tranh sức khỏe không được tốt lắm, về sau nhờ con quan tâm cô ấy nhiều hơn nhé. Cô nghe quản gia nói khoảng thời gian cô ấy ốm, con đã giám sát việc ăn uống cho cô ấy phải không?"
Thẩm Liệu gật đầu.
Hóa ra nước canh mà cô ấy cho mình uống chính là món dinh dưỡng.
"Vậy mai cô bảo Sơ Tranh mang cơm hộp cô tự làm cho con nha, cô sẽ làm vài món ngon cho hai đứa."
"Bà xem lại tay nghề nấu ăn của mình đi." Cha Sơ ngắt lời.
"Tiểu Tranh cũng không chê tôi." Mẹ Sơ rất tự tin về tay nghề của mình: "Liệu Liệu cũng sẽ không chê đâu, chỉ có ông là hay kén cá chọn canh thôi."
Cha Sơ: "..."
Trên đường về nhà, mẹ Sơ rất vui vẻ: "Đứa nhỏ này rất tốt, chỉ có điều không thích trò chuyện lắm, có vẻ tính cách hơi hướng nội."
"Bà quyết đính hôn cho chúng nó như vậy, có hơi vội vàng không?" Sau một hồi trầm ngâm, cha Sơ mới góp ý.
Mẹ Sơ: "Tôi đã hỏi con gái ông rồi, nó thích lắm. Thằng bé đẹp trai như vậy, nếu không tranh thủ đính hôn thì ông nghĩ con gái ông sẽ có cơ hội sao?"
"..."
Ai mới là người gọi cô bé là bảo bối hàng ngày?
Bây giờ lại thành con gái của ông rồi!
Sao lại không thể tán tỉnh một thằng đàn ông chứ?
Dù mẹ Sơ nói vậy, thực ra nếu bảo bối đã thích rồi thì phải chấp nhận thôi.
Người ta không thích?
Không thích thì giải quyết đi.
Tốn một ít tiền, bỏ một chút công sức để giải quyết cũng không sao.
Chuyện gì có thể quan trọng hơn việc bảo bối nhà mình được vui vẻ chứ?
---
Nhà họ Tạ.
Sau khi trò chuyện với dì Thẩm vài câu, Thẩm Liệu trở về phòng.
Khi vừa bước vào, Tạ Mục đã vội vàng xuống tầng, "Cha mẹ thật sự cho Thẩm Liệu đi ở rể sao?"
"Cũng không phải ý của cha mẹ." Cha Tạ thấy có gì đó sai sai trong lời nói của Tạ Mục liền sửa lại, "Đây là ý muốn của Thẩm Liệu."
"Vậy hai người cũng đồng ý luôn sao?"
Cha Tạ: "Người trong cuộc đều đồng ý cả rồi, sao chúng ta có thể ngăn cản?"
Thực ra, họ cũng không phải là cha mẹ của Thẩm Liệu. Giờ cậu đã trưởng thành, có thể tự quyết định tương lai bản thân.
Họ có thể khuyên bảo chứ không thể quyết định thay cậu.
Tạ Mục: "Nó dám làm như thế sao!"
Cha Tạ không hiểu nổi: "Dám hay không dám thì liên quan gì? Sao con tự dưng lại kích động thế?"
"..."
Dù gì vẫn đang ở trước mặt cha mẹ, Tạ Mục cố nuốt những lời khó nghe xuống.
Hắn cố nén cơn giận: "Nó mới bao nhiêu tuổi mà đã đòi kết hôn, không cần học hành nữa sao?"
"Đính hôn thôi mà." Dì Thẩm can thiệp: "Cũng không phải lấy nhau luôn, có ảnh hưởng gì đâu?"
Cha Tạ cũng phụ họa theo: "Đúng đúng, chỉ là đính hôn thôi mà."
Tạ Mục: "..."
Cha Tạ và dì Thẩm đều đồng ý, hắn cũng không thể làm gì hơn.
"Thôi, không nói chuyện cùng ba mẹ nữa."
"Hầy, thằng bé này." Dì Thẩm nhíu mày: "Nó sao vậy nhỉ?"
Cha Tạ cũng không hiểu, chỉ biết nói bừa: "Mấy thằng nhóc đến tuổi dậy thì, phản nghịch, phản nghịch hết rồi."
"..."
---
Tạ Mục tức giận trở về phòng.
Thẩm Liệu mà cùng cô ả kia đính hôn... Không chừng sẽ rời khỏi nhà họ Tạ.
Hắn đã cho Thẩm Liệu ở nhờ nhiều năm như vậy, giờ muốn đi là đi à?
Sao có thể dễ dàng như vậy?
Tạ Mục càng nghĩ lại càng khó chịu, cuối cùng giận đến mức không muốn nói chuyện với ai.
Chính hắn cũng không hiểu mình đang tức giận vì lý do gì.
Thẩm Liệu thừa nhận tình cảm với Sơ Tranh trước dì Thẩm, nhưng dì lo lắng về sự chênh lệch đẳng cấp giữa hai gia đình. Mẹ Sơ tỏ ra thân thiện và hào hứng với lễ đính hôn của hai trẻ, tuy nhiên Thẩm Liệu cảm thấy bối rối trước sức ép từ gia đình Sơ. Cuộc trò chuyện giữa cha và Tạ Mục thể hiện sự không đồng tình với quyết định của Thẩm Liệu, khiến lại nhen nhóm cảm giác khó chịu trong Tạ Mục về việc Thẩm Liệu rời xa gia đình.
Cuộc trò chuyện giữa Sơ Tranh và quản gia xoay quanh việc thông báo với cha mẹ cô về mối quan hệ tình cảm. Sơ Tranh cảm thấy áp lực khi phải đối mặt với sự nghiêm trọng từ gia đình, trong khi Thẩm Liệu cùng Tạ Mục khám phá những điều đang diễn ra tại Tạ gia. Sự ngạc nhiên dâng lên khi Thẩm Liệu nhận ra sự hiện diện của Sơ Tranh trong bối cảnh căng thẳng này. Cuối cùng, bất ngờ tình huống khiến cậu phải đưa ra quyết định quan trọng về tương lai của mình.