Trong một phòng bệnh thiếu thốn, tường vẽ chằng chịt khiến Hạ Cừu không thể ở lại lâu. Sơ Tranh đưa Hạ Cừu vào văn phòng nghỉ ngơi. Dù bác sĩ trực ban không đồng ý, Sơ Tranh vẫn kiên quyết nhận trách nhiệm nếu có vấn đề gì xảy ra.
Không gian nghỉ ngơi khá chật chội và giường cứng. Sau vài phút ngủ, Hạ Cừu tỉnh dậy, hoảng hốt bởi không khí xa lạ. Sơ Tranh kịp thời đỡ hắn lại và nói: "Không sao, đây là nơi an toàn." Hạ Cừu bám chặt cô như một chú chó con đang sợ hãi. Sau một thời gian, Hạ Cừu mới dần thả lỏng, nhưng khi Sơ Tranh muốn hắn nằm xuống, hắn lại không chịu.
Cuối cùng, Sơ Tranh nằm xuống bên cạnh. Hạ Cừu coi Sơ Tranh là người duy nhất mà hắn tin tưởng trong hoàn cảnh này. Hắn cảm thấy an tâm hơn. Trong phòng nghỉ chật hẹp, việc hai người nằm ngủ cùng nhau thật sự rất khó khăn. Hạ Cừu không ngủ được lâu, cứ thỉnh thoảng lại tỉnh dậy. Sơ Tranh thì không thể ngủ ngon vì Hạ Cừu cứ nhúc nhích.
Cuối cùng, đến rạng sáng, khi Sơ Tranh cảm thấy nhẹ nhõm, cô đứng dậy. Hạ Cừu vẫn nằm đó, giơ tay trái được băng bó lên xem. Sơ Tranh kéo ghế ngồi cạnh giường và đề nghị: "Chúng ta nói chuyện nhé." Hạ Cừu hơi lưỡng lự nhưng rồi gật đầu.
Cô đưa giấy và bút cho hắn. "Nếu anh muốn trả lời thì hãy viết lên giấy." Hạ Cừu đồng ý, nhưng khi cô hỏi hắn vì sao không ngủ được, hắn chỉ vẽ vòng tròn trên giấy mà không có câu trả lời. Một lúc sau, Hạ Cừu bắt đầu viết: "mơ," và tiếp tục với "máu" và "thi thể," rồi viết thêm: "Hắn sẽ giết tôi." Hạ Cừu ném bút đi và nhào vào Sơ Tranh, ôm chặt cô như một đứa trẻ.
Sơ Tranh đặt tờ giấy sang một bên và vỗ về Hạ Cừu. Cô dành nửa giờ sau đó để dỗ dành hắn viết tiếp. "Ai muốn giết anh?" Hạ Cừu lo lắng, nắm chặt bút. Sơ Tranh an ủi hắn rằng có cô ở đây, không ai có thể làm hại hắn. Hạ Cừu ôm đầu gối, không viết thêm nữa. Sơ Tranh ôm hắn, lấy bút trong tay hắn đi, không cho hắn dùng sức.
Hạ Cừu sau đó ngẩng lên nhìn Sơ Tranh và dùng ngón tay khẽ gõ lên môi, miệng không phát ra âm thanh nhưng khẩu hình rất rõ ràng: "Muốn." Sơ Tranh nhận ra rằng dù Hạ Cừu có những hành động như một đứa trẻ, nhưng hắn thực sự cũng là một người trưởng thành.
Khi có tiếng gõ cửa, một người bên ngoài hỏi tìm Sơ Tranh. Trong phòng nghỉ, Hạ Cừu bám chặt vào cô, gương mặt hắn ánh lên sự bất an. Sơ Tranh nhẹ nhàng vuốt tóc hắn, "Em ra xem một chút, anh có thể đợi ở đây không?" Hạ Cừu gật đầu.
Sau khi Sơ Tranh trở về, Hạ Cừu đang cầm tờ giấy viết chữ: "Búp bê, bí mật, không thể nói." Trong lòng Sơ Tranh tràn ngập lo lắng, cô tự hỏi Hạ Cừu đã thấy điều gì và phải mất thời gian để xác nhận mọi chuyện với hắn. Sau đó, Sơ Tranh mang bữa sáng vào và cùng Hạ Cừu ăn.
Đến giữa trưa, cô dẫn Hạ Cừu đến phòng bệnh mới. Hạ Cừu vẫn do dự khi đứng ở cửa, không chịu bước vào. Sơ Tranh cố thuyết phục nhưng hắn cứ bám lấy khung cửa, không chịu vào, khiến cô cảm thấy khó xử và lo lắng cho hắn.
Họ trở về căn nhà của Sơ Tranh, nơi mà Hạ Cừu chưa từng đặt chân đến. Khi cô mở cửa, căn nhà có vẻ như đã lâu không có người ở. Sơ Tranh đưa dép lê cho Hạ Cừu nhưng hắn không thích và không muốn đi. Cô quyết định dẫn hắn đến siêu thị bên ngoài khu nhà mua dép khác.
Tại siêu thị, Hạ Cừu ban đầu muốn tự chọn dép, nhưng sau nhiều lần đi đi lại lại vẫn không tìm được đôi nào ưng ý. Khi Sơ Tranh hỏi hắn muốn cái nào, Hạ Cừu chỉ vào nhiều loại dép khác nhau, biểu lộ sự thích thú. Cuối cùng, Sơ Tranh phải giới hạn lại cho hắn chọn ba đôi. Hạ Cừu mất cả nửa giờ để quyết định.
Khi chọn xong, họ lại bắt đầu mua những đồ khác. Sơ Tranh tự chọn mà không hỏi ý kiến Hạ Cừu, nhưng hắn lại tỏ ra rất quan tâm và liên tục bổ sung thêm đồ mà Sơ Tranh không cần. Điều đó khiến Sơ Tranh cảm thấy khó hiểu và buồn cười. Những hành động này của Hạ Cừu không giống với lúc trước khi hắn không chịu chi tiền. Giờ đây hắn lại tích cực thậm chí hơn cả cô.
Đội trưởng Tống hoài nghi Hạ Cừu là hung thủ trong một vụ án. Sơ Tranh, bận rộn điều tra, tìm ra manh mối mới nhưng dần mất hứng thú xác định hung thủ. Trong khi đó, Hạ Cừu tìm thấy niềm vui từ một con búp bê. Tuy nhiên, sự yên bình nhanh chóng bị phá vỡ khi Sơ Tranh phát hiện Hạ Cừu đã bị thương trong một tình huống kỳ lạ với vết màu đỏ trên tường. Cô quyết định tự xử lý tình huống, cảm thấy trái tim mình nặng trĩu với trách nhiệm và tình cảm dành cho Hạ Cừu.
Trong một không gian chật chội, Sơ Tranh chăm sóc Hạ Cừu, người đang hoang mang và sợ hãi. Họ cùng nhau vượt qua nỗi lo lắng, Hạ Cừu mở lòng viết ra những điều bí ẩn liên quan đến giấc mơ và sự đe dọa. Sau khi thăm dò cảm xúc, Sơ Tranh quyết định dẫn Hạ Cừu ra ngoài, nơi mà hắn chưa từng tới. Họ cùng nhau mua sắm những đồ vật đơn giản, và Hạ Cừu dần thể hiện sự quyết đoán và hứng thú trong lựa chọn, điều này khiến Sơ Tranh cảm thấy vui vẻ và ngạc nhiên trước sự thay đổi của hắn.