"Chị à, chúng em sai rồi."

"Chúng em không thấy Thái Sơn, mạo phạm chị, thật sự sai rồi, chị đại nhân đại lượng bỏ qua cho chúng em."

Sơ Tranh ngồi trên một cái rương, lạnh lùng liếc nhìn bọn chúng: "Không phải lúc nãy còn mắng tao rất hăng à, mắng thêm câu nữa đi."

"Không có không có."

"Em là tiện nhân, em là tiện nhân."

Hai tên cầm đầu kẻ xướng người hoạ, rất ăn ý.

"Câm miệng." Sơ Tranh nói, vẻ mặt bực bội: "Ai sai chúng mày đến?"

Nhiều người như vậy đối phó với một cô gái như cô, có biết xấu hổ không chứ!

Tên cầm đầu nhóm bảy tám người nhìn sang đồng bọn.

—— mày nói trước đi.

Tên cầm đầu nhóm mười mấy người trừng lại.

—— sao mày không nói trước đi?

Sơ Tranh đá tên cầm đầu nhóm mười mấy người đang ở gần hơn.

Hắn kêu lên một tiếng: "Chị à, chúng em cũng phải có chút đạo nghĩa giang hồ."

Người trong giang hồ phải nói đạo nghĩa, tuyệt đối không thể bán đứng bạn bè.

Sơ Tranh lấy một xấp tiền ra đặt trước mặt gã ta.

Vẻ mặt của tên cầm đầu nhóm mười mấy người lập tức biến đổi: "Chị, em không phải loại người như vậy! Thế nhưng làm sao có thể để một cô gái xinh đẹp như chị chịu ủy khuất như vậy được, lương tâm của em không cho phép — Hứa Thịnh Huy sai chúng em tới!"

Lần trước Hứa Thịnh Huy bị Sơ Tranh đánh, phải nằm trong bệnh viện vài ngày.

Bây giờ, Hứa Thịnh Huy mới tìm người đến chặn cô ở trường học.

Tên cầm đầu nhóm bảy tám người xem thường trừng mắt một cái.

"Mày." Sơ Tranh đá đá tên cầm đầu nhóm bảy tám người.

"Tôi sẽ không nói, cho dù cô đánh chết tôi..."

Ánh mắt của tên cầm đầu nhóm bảy tám người nhìn theo cánh tay Sơ Tranh, nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi sẽ nói cho cô biết, là Kỷ thiếu sai chúng tôi tới."

Tên cầm đầu nhóm mười mấy người vừa đếm tiền vừa trợn mắt: "A, mày không nói cơ mà."

Mới vừa rồi còn dám trừng mắt với tao cơ mà.

Đạo nghĩa giang hồ làm gì quan trọng bằng vàng ròng bạc trắng.

Lúc đầu bọn họ đến cũng vì tiền.

Nếu bắt được người thì coi như xong, nhưng giờ thì không những không bắt được mà còn bị người ta bắt lại.

"Chị à, chúng em có thể đi được chưa?"

Tên cầm đầu hai nhóm thận trọng hỏi.

Sơ Tranh hất cằm, ra hiệu bọn họ có thể rời đi.

Hai người nhanh chóng mang theo anh em của mình rời đi, mỗi nhóm đi một ngả.

Nhưng mà hai nhóm rất nhanh liền chạm mặt nhau ở cục cảnh sát.

Có người tố cáo bọn họ chặn đường cướp bóc, trên người hai nhóm còn mang theo một số tiền mặt lớn, bọn chúng đã có tiền án từ trước, dù chuyện này là giả, nhưng cũng không thể tránh khỏi việc phải chịu khổ.

Cũng không thể nói rằng họ định đi dạy dỗ người khác, kết quả không những không dạy dỗ được mà ngược lại còn bị người ta cho một khoản tiền?

Bọn họ nói như vậy, ai mà tin chứ?

Thế nhưng lai lịch của số tiền này đúng là không thể giải thích rõ ràng được.

Kỷ gia.

Kỷ Bác nằm trên giường, nghĩ đến việc đã dạy dỗ xong nữ nhân thích xen vào việc của người khác, tâm trạng hắn rất thoải mái.

Điện thoại rung lên, Kỷ Bác lật người, cầm lấy điện thoại trên bàn.

Phát hiện không phải là đối phương gọi điện tới, có chút thất vọng.

"Làm gì thế? Tao đã nói hôm nay không đi, chúng mày tự chơi..." Kỷ Bác tức giận nhận điện thoại.

"Kỷ thiếu, anh mau xem Weibo đi." Đối phương vội vã cắt ngang lời hắn: "Xảy ra chuyện rồi!"

Xảy ra chuyện gì?

Kỷ Bác có chút mờ mịt cúp điện thoại, mở Weibo ra.

Khi đăng nhập vào còn bị lag chút, Kỷ Bác phát hiện người tag hắn và tin nhắn gửi đến loạn xạ như bị điên.

Đáy lòng Kỷ Bác lập tức dâng lên chút bất an.

Hắn ấn mở những thẻ tag đó ra, tất cả đều là mắng hắn.

Kỷ Bác không hiểu gì cả, gần đây hắn không gây chuyện gì mà, sao những người này lại đột nhiên mắng hắn?

Nhưng Kỷ Bác rất nhanh nhìn thấy ngọn nguồn của những lời mắng chửi đó.

Đó là một cái video.

Nội dung trong video Kỷ Bác khắc sâu ấn tượng.

Đoạn trước video có quay mặt hắn, cho nên Kỷ Bác rất nhanh bị người ta đào ra.

Kỷ Bác cảm thấy hoa mắt, trong lòng dâng lên một cảm giác lo lắng.

Video này từ đâu tới?

Lúc trước rõ ràng hắn đã xóa...

"Kỷ Bác, Kỷ Bác!" Một âm thanh hùng hậu đầy vẻ nén giận vang lên từ ngoài cửa, một người đàn ông trực tiếp xông vào, đánh một cái vào mặt Kỷ Bác.

Kỷ Bác choáng váng.

"Cha, cha đánh con làm gì, đánh con thì có ích gì chắc?" Hắn nổi giận gầm lên.

Sắc mặt ông Kỷ tái xanh: "Lúc trước tao đã nói với mày thế nào? Xóa sạch sẽ, những thứ này mày giữ lại làm gì!"

"Con xóa rồi!" Hắn gào lên.

"Xóa rồi sao bây giờ còn xuất hiện trên mạng, hay là nói đây không phải video mày quay?" Ông Kỷ tức giận không nhẹ.

Đây là bê bối của Kỷ gia, không chỉ ảnh hưởng đến cổ phiếu, mà còn ảnh hưởng đến địa vị của ông ta trong tập đoàn.

"Con thật sự không biết." Kỷ Bác rầu rĩ: "Cha, mau cho người áp tin tức xuống đi."

Ông Kỷ biết bây giờ không phải lúc giáo huấn hắn, nên gọi điện thoại nhờ người đi làm.

"Con đắc tội với ai?"

Video này vừa phát ra, đã được mấy tài khoản V có sức ảnh hưởng share lại, làm tăng độ hot lên, tuyệt đối không phải trùng hợp.

"Con không biết..." Hắn không hiểu, gần đây hắn rất an phận, làm gì có ai mà đắc tội?

"Con thật sự xóa video rồi chứ?"

"Con thật sự xóa rồi, cha, sao cha không chịu tin con."

Loại chứng cớ này hắn nào dám lưu lại.

Ông Kỷ bình tĩnh phân tích cho hắn.

Nếu như hắn thật sự xóa video rồi, thì chỉ có thể là trước lúc đó, đã có người lưu trữ lại video.

Nhưng ông Kỷ nghĩ mãi mà không rõ, tại sao chuyện đã qua gần một năm mà bây giờ mới tung video ra.

"Gần đây tập đoàn cũng không có dự án gì lớn... Lúc trước chuyện này đẩy lên cho Kỷ Thành, cha, chúng ta cứ nói là Kỷ Thành làm, nói giữa đường đã đổi người là được."

"Kỷ Thành..." Ông Kỷ nhíu mày: "Gần đây con có gặp nó không?"

Kỷ Bác nghĩ đến chuyện lúc trước, có chút ấp a ấp úng.

"Con gặp nó?" Ông Kỷ ép hỏi.

Cái sự kiện lúc trước, người hiểu rõ nội tình nhất chính là Kỷ Thành, nếu như hắn nói cho người khác biết...

Kỷ Bác không còn cách nào, chỉ có thể nói cho ông Kỷ biết chuyện lúc trước, bao gồm cả chuyện Sơ Tranh đánh hắn.

"Ý con nói là, điểm yếu của con nằm trong tay người ta?"

Kỷ Bác gật đầu.

Ông Kỷ đè nén lửa giận, sao ông ta lại dạy dỗ ra một tên hỗn trướng như vậy chứ.

Tóm tắt chương này:

Sơ Tranh đối mặt với nhóm người bị Hứa Thịnh Huy sai đến, yêu cầu họ khai ra nguồn cơn xung đột. Qua một cuộc đối thoại đầy áp lực, hai nhóm đều phải đối diện với hậu quả của hành động của mình. Trong khi đó, Kỷ Bác lo lắng về một video bê bối mới xuất hiện trên mạng có liên quan đến mình, dẫn đến sự tức giận của cha và dấy lên nghi ngờ về người đã lưu giữ bằng chứng này, đặc biệt là Kỷ Thành.

Tóm tắt chương trước:

Sơ Tranh cảm thấy thích việc trở thành người tốt và không ngại thể hiện tình cảm với Kỷ Thành. Trong khi Kỷ Thành dần quen với sự chăm sóc của cô, Sơ Tranh quyết định mua nhà hàng Phúc Hải Lâu, khiến nhiều người bất ngờ. Sau đó, cô gặp phải nhóm người chặn đường, dẫn đến một cuộc chiến không mong đợi. Tuy nhiên, khi tình thế căng thẳng, Sơ Tranh dùng sự quyết đoán của mình để bình tĩnh hóa không khí và dẫn dắt mọi người đến hòa giải.