Kỷ Thành đã trải qua vài ngày ngột ngạt. Nhưng rất nhanh, hắn nhận ra rằng, mặc dù Sơ Tranh không hiểu gì về tình cảm, nhưng cô thật sự xem hắn là người của mình. Sự vui vẻ bí ẩn ấy không thể nào bị hắn kiềm chế được nữa... Hắn thích nữ sinh này, và rất thích cô.

Khi Kỷ Thành bắt đầu dao động, thì có một vị khách ngoài ý muốn đến, khiến hắn rơi vào tình huống khó xử lần nữa. Những gì hắn đã nói với cô trước đó không hoàn toàn chỉ vì thái độ của cô đối với mình.

Kỷ Thành đứng ở cửa, lắng nghe cuộc đối thoại bên ngoài. Hắn không cần nhìn cũng biết ai đang ở đó. Một người phụ nữ đang chất vấn Sơ Tranh về hắn.

"Sơ Tranh, cô là ai? Kỷ Thành nhà tôi đâu?"

Sơ Tranh tỏ ra không kiên nhẫn: "Hắn không rảnh. Nếu bà có chuyện gì thì có thể nói với tôi."

Người phụ nữ không hài lòng, ánh mắt sắc bén lướt qua Sơ Tranh: "Cô và Thành Thành có liên quan như thế nào? Tôi cảnh cáo cô, Thành Thành sẽ không thích người như cô, cô tốt nhất đừng có ý định gì với hắn."

"Ồ, nếu tôi cứ có ý định như vậy thì sao?" Sơ Tranh đáp lại, không tỏ ra sợ hãi.

Người phụ nữ tiếp tục lên tiếng, công kích sự trẻ tuổi của Sơ Tranh và đưa ra lời chỉ trích nặng nề. Sơ Tranh chỉ lặng lẽ lắng nghe. Sau đó, người phụ nữ gọi điện cho Kỷ Thành, yêu cầu hắn ra ngoài.

"Thành Thành, con ra đây! Mẹ biết con ở trong đó!"

Kỷ Thành lo lắng rằng mẹ mình sẽ nói nhiều hơn, nên hắn yêu cầu bà đi trước. Không chịu đi, người phụ nữ không muốn thấy con trai mình cùng một cô gái không rõ lai lịch. Cuối cùng, Kỷ Thành buộc phải dọa bà. Cuối cùng, người phụ nữ bất đắc dĩ rời đi, nhưng trước khi đi còn đe dọa Sơ Tranh.

"Đừng có ý định với Thành Thành nhà tôi."

Sơ Tranh thầm nghĩ: "Không chỉ có ý định, tôi còn giam hắn lại nữa!"

Vương Giả than phiền rằng Sơ Tranh cần phải nhận thức được sự nghiêm trọng của tình huống.

Quay trở lại phòng, Sơ Tranh thấy Kỷ Thành ngồi bên cạnh, vẻ mặt ngọt ngào: "Đó là mẹ anh, em để anh ra ngoài đi, không thì bà ấy sẽ quay lại."

"Bà ta không đối xử tốt với anh." Sơ Tranh thản nhiên đáp.

Kỷ Thành tỏ ra trầm tư, nói rằng hắn muốn ra ngoài giải thích với bà. Sơ Tranh không phản ứng, và Kỷ Thành lập tức tiến lại gần ôm lấy cô, như một chú chó con.

Hắn hứa sẽ không chạy trốn và chỉ muốn giải thích rõ ràng với mẹ mình. Khi hắn hôn cô, Sơ Tranh chỉ im lặng nhìn hắn, chân thành xem xét lời nói của hắn.

Sau đó, Kỷ Thành cam đoan rằng sẽ không chạy trốn. Sơ Tranh cuối cùng cũng đồng ý yêu cầu của hắn. Từ đó, Kỷ Thành trở nên ngoan ngoãn, mỗi ngày đều ở trong nhà, nếu ra ngoài đều báo cho Sơ Tranh biết nơi hắn sẽ đi.

Dù Sơ Tranh không lo lắng hắn sẽ chạy trốn, nhưng cô không ngờ rằng Kỷ Thành sau một thời gian ngoan ngoãn lại bất ngờ bị Vương Giả nhắc nhở rằng hắn có nguy cơ hắc hóa.

Kỷ Thành ngồi trên một thùng sắt, trong tay cầm dao, ánh lửa chiếu sáng gương mặt hắn. Bóng tối bao phủ quanh hắn, như một tấm lưới vô hình giữ hắn lại. Tiếng nghẹn ngào vang lên, và hắn thấy một người phụ nữ bị trói.

Kỷ Thành đi đến gần, cắt băng dán trên miệng cô ta. Người phụ nữ nhận ra hắn nhưng chỉ biết kêu gào. Hắn đặt dao lên cổ bà ta, hỏi về danh phận người mẹ của mình. Hắn nói ra những nỗi khổ mà mình phải chịu đựng trong gia đình Kỷ gia, cảm giác mình như một món hàng bị bán đi.

Hắn không cần cuộc sống xa hoa, hắn chỉ muốn sống một cách bình thường và có thể tạo điều kiện cho bà ta. Nhưng bà ta lại không chịu đựng chờ đợi. Cuối cùng, Kỷ Thành khẳng định rằng hắn sẽ không để bà tiếp tục kiểm soát cuộc sống của mình nữa, và muốn ở bên Sơ Tranh.

Người phụ nữ bỗng nhiên lo lắng, nhưng Kỷ Thành cũng chỉ thấy một nụ cười lạnh lùng trên môi mình. Hắn sẽ không để bà ta tiếp tục tồn tại trong cuộc sống của mình.

Tóm tắt chương này:

Kỷ Thành nhận ra tình cảm của mình đối với Sơ Tranh, nhưng bị cuốn vào xung đột với mẹ mình khi bà chất vấn cô về mối quan hệ của họ. Mặc dù mẹ đe dọa và không hài lòng, Sơ Tranh tỏ ra kiên định. Kỷ Thành hứa sẽ không chạy trốn và muốn giải thích với mẹ, trong khi Sơ Tranh đồng ý giữ hắn bên cạnh. Tuy nhiên, Kỷ Thành cũng đối mặt với những nỗi khổ từ gia đình, quyết tâm không để mẹ kiểm soát cuộc sống của mình nữa và muốn sống cùng Sơ Tranh.

Tóm tắt chương trước:

Kỷ Thành trở về nhà và thấy hộp màu hồng chứa bánh ngọt, kích thích nỗi nhớ về Sơ Tranh. Sau khi trải qua những giây phút đau khổ, sự xuất hiện bất ngờ của Sơ Tranh khiến hắn không thể tránh khỏi tình cảm mãnh liệt. Dù bị nhốt lại, Kỷ Thành cảm nhận được hạnh phúc kỳ lạ khi gần gũi với nàng. Thông qua những hành động và lời nói của Sơ Tranh, hắn nhận ra tình cảm đích thực từ hai phía, tạo nên một mối quan hệ phức tạp đầy cảm xúc.